101 Bối cảnh: nhân vật chính, phối hợp diễn, thế kỷ hai mươi mốt. . . . . . Thời gian: Công nguyên năm 2012, mười lămtháng giêng, tiết Nguyên Tiêu. . . . .
102 Thời gian trôi như bay, nhoáng một cái đã vượt qua hơn nửa tháng. Từ sau ngày ấy Phượng Thần Anh ngắn ngủi thanh tỉnh, liền không còn thanh tỉnh thêm lần nào nữa.
103 Một đêm không ngủ, lại bởi vì chỉnh đốn đại viện cùngchuyện của lão Lục Giamà mất cả một buổi sáng, thời điểm Đường Phi đi ra ngoàiđã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
104 Phượng Thần Anh vừa tỉnh ngủ, đem sự tình gì cũng quên sạch sẽ. Táp miệng vuốt bụng, vẻ mặt chờ mong nhìn Đường Phi nói hắn đói bụng. Đường Phi ở trước giường trông chừng một đêm nhìn Phượng Thần Anh, bỗng nhiên nở nụ cười, sờ sờ đầu của hắn nói: “Hảo, bất quá hôm nay không ănở nhà, chúng ta ra ngoài ăn.
105 Một chưởng trí mạng thật lâu cũng không hạ xuống, Đường Phi lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt. Phượng Thần Anh giơ chưởng, sắc mặt tái nhợt, biểu tình thống khổ vặn vẹo.
106 Nước mưa lạnh như băng rớt xuống trên mặt mình, còn có một ít nhỏ xuống trên mí mắt, Đường Phi giật mìnhmột cái, rốt cục tỉnh. Nằm ở trên mặt đất cứng rắn âm lạnh, Đường Phi nhớ tới chuyện đã xảy ratrước khi mất đi ý thức, mạnh mẽ ngồi dậy dùng tay áo lau khô nước trên mặt, may mắn, nước không nhiều lắm, chỉ có vài giọt.
107 Quỷ Tà, hoàng cung, trong thư phòng. Phong Hàn Bích xem xong mật báotrong tay, cũng không ngẩng đầu lên đối Lê Khổ cùng Đào Như Lý nói: “Chuyện này các ngươi tự giải quyết đi.
108 Màn đêm buông xuống, là lúc Thiết Hoán vừa cùng Cốc Dương, Yến Tự ở ngoài thành hội hợp. “Thiếu chủ như thế nào?” Cốc Dương vẻ mặt phong sương cùngmệt mỏi, hắn vừa thu được bồ câu đưa tin, thậm chí ngay cả đêm mang theo người chạy tới, hắn không có võ công thiếu chút nữa mệt nằm úp sấp xuống đất.
109 “Trời a. . . . . . ” Đường Phi hiện tại căn bản không biết nên như thế nào phản ứng, chỉ biết cầm lấy tay Chung Như Thủy không ngừng run run: “Ngươi thật là.
110 Sau khi Phong Hàn Bích phát hiện hoàng hậu của mình lại trốn nhà, không giống như ngày xưa vội vã đi tìm, bởi vì lần này hắn không có mang theoTiểu Trùng.
111 “Ngươi tối hôm qua ngủ ở trên giường người quái dịnày!” Phong Hàn Bích sắc mặt âm trầm nhìn Chung Như Thủy, một tay căm giận chỉ vào Đường Phi. Đường Phi sắc mặt trầm xuống, còn chưa nói nói đã thấy một đạo thân ảnh “vụt” tiến lên, che ở trước ngườimình, chỉ vào Phong Hàn Bích nổi giận mắng: “Ngươi mẹ nó nói ai là người quái dị!” Đường Phi như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, không phải bởi vì người nhảy ra biện hộ cho hắn là Phượng Thần Anh, mà là Phượng Thần Anh luôn luôn tu dưỡng cùng hàm dưỡng rất tốt, thế nhưng lại giống như đám người đầu đường xó chợ dùng thô tục ngôn ngữ mắng to.
112 Phượng Thần Anh lại biến thành thần trí không rõ. Đường Phi ở bờ Mị hà cùng Phượng Thần Anh độc ẩn phát tác bồi suốt một buổi chiều, đợi Phượng Thần Anh qua khỏi hắn mới phát hiện Phượng Thần Anh lại là một bộ dáng ai cũng không nhận biết, cô đơn ôm hắn kêu Phi nhi, tựa như ba tháng trước vừa gặp giống nhau.
113 Phượng Thần Anh lần này phát bệnh, tổng cảm giác so với lúc trước bất đồng rất nhiều. Tỷ như, tuy rằng vẫn thích dán chặt Đường Phi, nhưng so với từ trước càng thích động tay động chân, nơi này kiểm tra, nơi đó xoa bóp, ngẫu nhiên còn thích tiến đến bên cổ hắn hôn môi, nếu là Đường Phi nghiêm mặt giáo huấn, Phượng Thần Anh liền một bộ dáng ngây thơ cực kỳ vô tội, làm hại Đường Phi buồn bực dị thường, cuối cùng cũng chỉ có các để mặc hắn.
114 Bởi vì thân thể Đường Phi tình trạng thật sự quá không xong, Chung Như Thủy cũng không có mang hắn đi thật xa, mà là tìm một nhà nhìn như khách điếm muốn một gian phòngthượng hạng.
115 Yến Tự có chút hoảng hốt đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Phi. Thiết Hoán từng ám chỉ qua nàng cùng Cốc Dương, nói Đường lão bản rất giống một người, một ngườisớm đã không còn tồn tại.
116 “Phi nhi ?” Phượng Thần Anh nhẹ nhàng vừa gọi, Đường Phi đã vươn tay ôm chặt lấy hắn. “Phi nhi, Phi nhi, Phi nhi. . . . . . ” Cảm nhận được hơi thởquen thuộc, Phượng Thần Anh để sát vào cổ Đường Phi nhẹ giọng nỉ non, hai tay bị khóa kịch liệt giãy dụa, suy nghĩ muốn ôm lại Đường Phi, lại chỉ có thể phí công phát ra thanh âm kim loại va chạm.
117 Sau khi Phong Hàn Bích thu được tin tức Phượng Thần Anh cùng Đường Phi rơi xuống núi, liền lập tức tiến đến Phượng Nghi cung. Nhìn Chung Như Thủyngồi xổm trước đại môn, ôm Chung Tiểu Trùng hoan hô tiếu ngữ không biết đang nói cái gì, Phong Hàn Bích giống như bất đắc dĩ cũng giống như áy náy thở dài một tiếng.
118 Ba năm có bao nhiêu dài ? Đường Phi ở trong lòng tính toán, tổng cộng có một ngàn không trăm chín mươi lăm ngày, hơn một ngàn ngày, cho dù hắn có bao nhiêu không muốn thừa nhận cũng vậy, trong lòng quả thật không có lúc nào không nghĩ tới Phượng Thần Anh.
119 Phượng Thần Anh cảm giác được khí lực bản thân dần dần xói mòn, mất đi một tia chân khí hộ thể cuối cùng, toàn thân đau xót mỗi phân mỗi giây đều ăn mòn tra tấn hắn, đau làm cho hắn khó có thể hô hấp.
120 Phượng Thần Anh cùng Đường Phi song song nằm ở trên một cái giường, nghiêng đầu nhìn Đường Phihơi thở mong manh, lòng đau như cắt. “Phi nhi. . . . . .