21
Kỳ Lương Tần cứ như vậy kinh hồn táng đảm mà suy nghĩ nửa buổi, cẩn thận nghiên cứu một chút về nhân vật Nghiêm Tùng Vĩ trong tiểu thuyết, thấy thế nào cũng là thiết định hoa hoa công tử thông thường, vừa rồi đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo một chút, đại khái là mông cong của cậu chọc họa đi?
Không thể không nói, mông mật đào của Kỳ Lương Tần thật sự là thẳng nam cong nam thông sát, mông mật đào vốn đã có chút trung tính hóa đi, cậu nghĩ, Nghiêm Tùng Vĩ đại khái là do từ chỗ Đàm Thanh Thanh ban ngày tuyên dâm trở về, tinh trùng vẫn chưa có hoàn toàn rút đi.
22 Kỳ Lương Tần cảm thấy ngực mình trống rỗng, kỳ thật vài chục năm nay vẫn luôn là trống rỗng, trước đây cũng chưa từng cảm thấy có cái gì, hiện giờ lại đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng được.
23
Cậu thậm chí có ý muốn giả đáng yêu.
Trước đây cậu ghét nhất là ẻo lả, cũng chịu không nổi người ta giả vờ đáng yêu. Cậu một đống tuổi, tự nhiên cũng ngại ngùng giả vờ đáng yêu, nhưng mà giờ này ngày này, cậu thế mà lại giả bộ đáng yêu, hy vọng Nghiêm Bách Tông cảm thấy cậu có chút manh.
24
Kỳ thật cậu muốn nói, tôi không đi được, anh sẽ cõng tôi sao?
Cậu muốn biết Nghiêm Bách Tông sẽ trả lời như thế nào, nhưng trong lòng cậu cũng đại khái ý thức được đối phương sẽ trả lời như thế nào, còn trả lời như thế nào nữa chứ, tự nhiên là cảm thấy cậu không đứng đắn, bị bệnh còn không đứng đắn.
25
Cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông ra khỏi phòng, cũng liền nhanh chóng xuống giường.
Không biết vì cái gì, cậu muốn nhìn Nghiêm Bách Tông một cái trước khi ngủ.
26 Kỳ thật cậu không quá muốn liêu hán ở thời kì này, cậu cảm thấy quan hệ giữa cậu và Nghiêm Bách Tông vừa mới có manh mối tốt, nhất là sau đó Nghiêm Bách Tông còn dẫn cậu đi xem bệnh.
27 Kỳ Lương Tần đã có kính viễn vọng, có thể minh mục trương đảm mà nhìn Nghiêm Bách Tông, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Xoay xoay tiêu cự, tầm nhìn xê dịch, chờ đến khi Nghiêm Bách Tông cưỡi ngựa quay lại, cậu liền bắt đầu nhìn nửa người dưới hắn, nhìn về chỗ mà không lâu sau đó cậu liền phải sờ.
28
Chỉ là còn chưa tới lúc cậu tùy ý làm bậy, cậu hé miệng, như là người đuối nước đang cầu xin Nghiêm Bách Tông cứu mình.
“Trở lại phòng của cậu đi.
29
Từ lúc đó, hết thảy đều thay đổi, cậu mở to một đôi mắt dục vọng, như hổ rình mồi, muốn cạy mở đôi môi cấm dục của Nghiêm Bách Tông.
Bên kia tất cả mọi người đều kinh hô, Nghiêm Tùng Vĩ đã cưỡi ngựa chạy lại đây, Nghiêm Bách Tông buông cậu ra đứng lên, dường như ngại ánh mắt khắp xung quanh, vươn tay với cậu, kéo cậu lên.
30 Kỳ Lương Tần rơi xuống trên giường, nửa thân thể liền rơi vào trong chăn, cậu hoang mang rối loạn ngồi dậy, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên tiến lên một bước, cậu sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nhưng Nghiêm Bách Tông lại dừng lại.
31 Nghiêm Tùng Vĩ bị gọi lên lầu, quả nhiên vừa vào cửa liền nhìn thấy gương mặt Nghiêm lão thái thái bình tĩnh, Nghiêm Viện thì giống như xem kịch vui mà nhìn hắn.
32
Kỳ Lương Tần giặt quần áo cho Nghiêm Bách Tông, đương nhiên là ở mặt nào đó, phải cho Nghiêm Bách Tông biết.
Có điều nhiệm vụ này giao cho dì Xuân.
33
Vì sao cậu phải nói như vậy?
Nói như vậy, trong tiểu thuyết tuy rằng không có, nhưng không phải cậu không thể nói.
Tiểu thuyết viết đều là chuyện chủ yếu trong một ngày, rất nhiều đoạn trống cậu có thể dựa theo ý tưởng của mình đến bổ sung.
34
Nếu Nghiêm Bách Tông không đến, sẽ như thế nào.
Không ai biết.
Nếu đi theo con đường của Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết, thì thế nào.
Cũng không ai biết, có lẽ đại khái chính là một con đường Phan Kim Liên.
35
Trên người Nghiêm Bách Tông không có loại ấm áp này.
Hắn là con lớn Nghiêm gia, lúc Nghiêm lão thái thái Trương Thu Bình sinh ra hắn, đúng là lúc trong nhà bận nhất.
36
Về phần có còn cần khiêu khích Nghiêm Bách Tông hay không, nhất thời Kỳ Lương Tần không nghĩ được.
Lòng xấu hổ khiến cậu cảm thấy hẳn là dừng cương trước bờ vực, nhưng mà lòng người, há lại có thể dễ dàng thay đổi như vậy.
37 Sau khi thân thể đã gần như khỏe hẳn, Kỳ Lương Tần liền đi một chuyến đến chỗ thuê trước đây, trả phòng, chỉnh lý hết mấy thứ đồ đạc trong phòng thuê, đóng gói đưa đến căn hộ của cậu.
38 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lòng người có bao nhiêu phức tạp.
39 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Bách Tông dứt khoát kiên quyết nhảy xuống cứu Kỳ Lương Tần, chưa chắc là xuất phát từ tình yêu, chính Kỳ Lương Tần cũng rõ ràng, nhưng mà Nghiêm Bách Tông cứu mạng cậu, cậu lại không có biện pháp không cảm kích.
40
Lúc hai người bọn họ xuống đến chân núi, Nghiêm Bách Tông nhận được một cú điện thoại. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn, nghe thấy Nghiêm Bách Tông nói: “Vừa đến chân núi… Ở đây… Làm sao vậy…”
Nghiêm Bách Tông cúp điện thoại, nói với cậu: “Đói bụng không?”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, sắc trời đã mờ mịt, cậu cũng thực sự hơi đói bụng.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15