21 Dạ Sở Kỳ thay ra một bộ đồ theo phong cách tương lai, tương đối kín đáo. Đó là chiếc váy vận dụng công nghệ nano đang khá phổ biến khi có khả năng tự động thích ứng với người mặc.
22 Dạ Sở Kỳ bối rối đi ngoài đường. Hệ thống nhận dạng vẫn chưa hoạt động lại nên cô không dám đi lung tung chỗ đông người mà chỉ lén lút nép mình đi gần các bức tường.
23 Hạ Cảnh Dực nhìn Dạ Sở Kỳ. Không phải vì cô vừa nói cái gì, mà vì cách cô nói chuyện. Lần đầu tiên hắn nghe cô nói chuyện nhỏ nhẹ với hắn mà không phải muốn đem hắn đá đi.
24 Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân xuống bếp.
-Có khách sao?
Dạ Sở Kỳ nhìn qua NR-001 đang đứng ở cửa bếp. Phòng thí nghiệm có thông với nhà bếp, nên không cần đi qua phòng khách.
25 Mình xin thông báo TẠM drop truyện vô thời hạn!
Vì một số lý do cá nhân và sự cố, mình xin phép TẠM drop truyện, mong mọi người thông cảm. Nhưng mình TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG BAO GIỜ BỎ TRUYỆN!
Và các hình thức liên hệ với mình sẽ tạm đình chỉ hoạt động, mình cũng sẽ không trả lời được bình luận.
26 Dạ Sở Kỳ mở tủ đồ, lấy ra ván lướt không thu gọn của mình. Cô cực kì thích việc mỗi lúc về lại đem nó ra lắp ráp từ một quả cầu tròn đẹp mắt thành một cái ván lướt không thời thượng.
27 Dạ Sở Kỳ quay lưng định chạy, phía sau liền có tiếng quát:
-Ai đó? Mau đứng lại!
Dạ Sở Kỳ cực kì dễ bị dọa, mới nghe thế lập tức dừng lại, ván lướt không trên tay rơi xuống đất.
28 Hạ Cảnh Dực dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm sau gáy Dạ Sở Kỳ. Chắc không phải là như hắn nghĩ đấy chứ. . . ?
Hắn đưa tay vén tóc cô lên, không ngoài dự đoán nhìn thấy ở sau gáy là vi mạch điện tử đó.
29 Dạ Sở Kỳ dựa vào tay vịn cầu thang mà đi xuống dưới. Bộ đồng phục của cô đã được vuốt phẳng phiu, tóc cũng đã được chải thẳng buộc đơn giản. Cô ôm Bạch Ngân.
30 Dạ Sở Kỳ đem củ cà rốt giấu như giấu vàng, vẻ mặt sẵn sàng chiến đấu lâu dài.
-Không đưa! Là của Bạch Ngân cho tôi!
-Nhưng mà nó là của tôi. -Hạ Cảnh Dực đạm bạc trả lời -Bạch Ngân cũng là của tôi.
31 Trên màn hình, người đàn ông sắc mặt lập tức đổi. Ông gượng cười.
-Sao cậu có thể nói thế? Đây chẳng qua là một chút sơ xuất. . .
-Đủ rồi đấy, giám đốc Tần.
32 Nhìn Tả Y Y mặt mày đỏ như quả. . . Từ từ, gọi là quả gì ấy nhỉ? Quả màu đỏ. . . À, đỏ như quả nho. Dạ Sở Kỳ cười khúc khích, lại ăn thêm một miếng nho khô.
33 La Tử Ân vỗ vai Dạ Sở Hiên, an ủi:
-Người anh em, tôi từ nhỏ đã thân với cậu, những suy nghĩ của cậu chẳng lẽ còn không biết? Đừng tự trách. Tiểu Kỳ cũng nói con bé không ghét cậu.
34 Hôm nay không biết vì lý do gì, Vũ Anh Anh lại không cùng Dạ Sở Kỳ ăn trưa. Cô đành tự mình mang hộp cơm ra chỗ ghế ngồi ăn một mình.
Lâu rồi mới ngồi ăn trưa một mình mà không có tiếng nói cười ríu rít của Vũ Anh Anh bên cạnh, cô cảm thấy rất cô đơn.
35 Hạ Cảnh Dực thờ ơ đưa mắt nhìn qua.
-Có việc gì?
Bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Cảnh Dực quét qua, Diệp Thường Lạc rùng mình một cái rụt rè đáp:
-Không có gì, chỉ là muốn tìm anh ăn trưa cùng thôi.
36 Dạ Sở Kỳ lớ ngớ không hiểu gì, đứng trơ ra mặc cho Vũ Anh Anh lắc vai mình đến chóng mặt.
-Dạ Sở Kỳ, cậu quá giỏi rồi! Ơ này!
Dạ Sở Kỳ gượng cười, bộ mặt viết rõ ba chữ "không hiểu gì".
37 Qua ngày hôm sau Dạ Sở Kỳ mới rời khỏi nhà nghỉ. Hôm nay cô tập hợp với lớp, hoàn toàn không hề có ý định sẽ đi một mình. Nhờ đó, Tả Y Y có thể yên tâm ở lại nhà nghỉ, lo cho đám người ngủ không còn biết trời đất gì nữa kia.
38 -Bởi vì thế giới rất vô vị. . .
Hạ Cảnh Dực nhìn chằm chằm Dạ Sở Kỳ. Ánh mắt hắn đầy nghi ngờ, cũng có nắm chắc, lại còn có đau thương.
Hắn hít vào lồng ngực một hơi khí, nắm tay Dạ Sở Kỳ kéo đi.
39 Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân. Tâm trạng của cô hiện tại không quá xấu nên tầm nhìn cũng coi như là tươi sáng. Cô vui vẻ ngắm nhìn thị trấn, thích thú khi một con thỏ trắng lớn -một người đóng giả -tặng cô một quả bóng bay vì cô đã mua kem và vài thứ đồ lưu niệm của họ.
40 -Ôi Bạch Ngân. . . !
Dạ Sở Kỳ than vãn. Thỏ trắng nhỏ đáng yêu của cô bị mang đi rồi. . .
"Chít chít!"
Dạ Sở Kỳ nghe tiếng kêu liền quay lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Ninh Diễm Kiều.