1
Hoàng Linh bất ngờ lắm, con bé cũng mới chỉ 13 tuổi, nó không biết ở đời này lại có những điều trái ngang như thế. Vốn dĩ tính nó cứng đầu, nó nghe các bác hàng xóm kể, ngày xưa cô giáo nó và bố nó từng ghét nhau, từng gây lộn với nhau, và cả hai đều bị giám thị gọi lên phòng kỷ luật.
2 Tiếng trống trường lại vang lên, lần này hồi trống lâu hơn, dài hơn, ngắt nhịp cũng rõ hơn nữa. Trúc không biết đó là tiếng gì, nhưng thấy mọi người dọn sách vở, Trúc cho rằng đã hết buổi học.
3 - Ăn gì đi con. . .
Mẹ Trúc đã gọt sẵn hoa quả, bày biện bên cạnh thức ăn trong bữa tối của Trúc. Trúc cũng không biết sao mình không hợp khẩu vị, hay không hợp thời tiết.
4 Tâm trạng đi học của Chi ngày hôm nay phấn khởi hơn hẳn. Hôm nọ, Chi đã xin gặp riêng cô giáo dạy địa để xin phép được nghỉ học vì gia đình có việc bận chưa thể thu xếp thời gian đi học được.
5
Chi cất xe vào trong nhà, sau đó nhanh chóng cởi bỏ cặp sách, còn áo khoác của Trúc, Chi treo tử tế trên móc áo, không dám đụng bẩn chiếc áo này. Áo Trúc cho mượn, ấm lắm, thậm chí nó còn thơm nữa.
6 Nhìn Trúc ăn cơm ngon miệng, ít nhất, Chi bớt lo lắng vì sợ mâm cơm nhà mình không hợp khẩu vị của Trúc, chỉ cần biết Trúc không quan tâm gì nhiều việc ăn uống như thế nào là vui vẻ rồi.
7 Trúc biết, thứ tình cảm mà Trúc đang giấu trong lòng là thứ tình cảm sai trái, vốn dĩ Trúc không được phép nuôi nó trong lòng. Nhưng biết giải quyết sao được khi nó cứ tự động lớn lên, tới độ chính Trúc cũng không kiểm soát được lòng mình.
8 Tiếng nhạc chuông reo lên ngay từ sáng sớm, tiếng chuông này không phải tiếng chuông báo thức mà Trúc cài đặt, đây là tiếng điện thoại của người gọi tới.
9 Trúc đã sống cô độc như vậy suốt từng ấy thời gian, Trúc vẫn có bạn bè, có gia đình, có tất cả về tiền bạc lẫn sự nghiệp, tất cả đều có, trừ tình yêu!
Trúc cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhưng Trúc nghĩ sống một mình như vậy vẫn vui vẻ hơn là hôn nhân ép buộc với một người đó mà gia đình Trúc ưng ý.
10 Lớp học trống vắng thật đấy. Bàn học thiếu đi một người, thầy giáo cho phép Trúc lên ngồi cạnh Ngọc. Vị trí này thường bị cướp đi ở giờ ra chơi vì tên Nhật Minh ấy si mê Ngọc, lúc nào cũng kiếm mọi cách để được ngồi cạnh Ngọc.
11 Trúc từ sáng sớm đã có lịch hẹn đi ăn sáng cùng Ngọc, tiện thể, Ngọc đưa bé Linh nhà Chi đi cùng để Trúc làm thủ tục nhập học cho bé Linh. Dù Trúc có không nói, thì Ngọc vẫn có nghe đồn thổi rằng mẹ Trúc từ ngày xưa đã có cổ phần ở trường học này, nếu giờ Trúc mà nói gặp khó khăn trong việc xin chuyển thì đúng là Ngọc sẽ không thèm nói chuyện với Trúc thật sự.
12 Chi đi học như thường lệ, cô tới lớp, ngồi vào bàn học và đợi người bạn thân của mình tới. Bạn thân, hay là người cô yêu nhỉ? Chi nghĩ ngợi lung tung, thì nhìn thấy Trúc đi tới.
13 Trúc đi lên đến cầu thang gần lớp, chuẩn bị vào tiết rồi, bài giảng Trúc cũng đã soạn sẵn ở trong đầu, thế nhưng đột nhiên vết mổ của Trúc khiến Trúc đau tới độ dừng chân lại và vịn tay vào cầu thang.
14 Khi trường có lịch học thêm buổi chiều, bé Linh chưa nghỉ học một buổi nào. Thậm chí, giáo viên Toán và Lý đã phản hồi lại vô cùng tích cực về thái độ học tập của con bé.
15 Chi vay mượn của chị gái mình một khoản tiền nhỏ, vừa vặn với số tiền mà mình vay của người xa lạ kia, rồi tìm cách gặp Ngọc cho kì được.
"Thế mày chiều nay có bận không?", Chi gấp rút hỏi.
16 Vẫn là chú tài xế năm xưa đưa đón Trúc đi học, giờ thì Chi đang ngồi trên xe đó và được đưa về tận nhà. Nhưng để không phải gặp lại, Chi không cầm áo của Trúc nữa, thay vào đó, cô để lại trên ô tô, khi nào Trúc muốn thì Trúc có thể tự lấy lại.
17 Bà bị ốm, cho nên hàng quán đóng cửa. Linh cũng không qua hàng mẹ như thường lệ, thay vào đó phải tự về nhà chuẩn bị đồ ăn cho chính mình và tự học tập.
18 Linh thấy cô giáo có vẻ lạ lùng với câu nói của chính mình, hai đầu lông mày của con bé có vẻ sít lại với nhau hơn vì con bé đang nhăn nhó.
- Nếu cô không đồng ý, thì con không ăn nữa, và.
19 Sáng sớm, Chi tỉnh giấc, thấy mình được nằm trên chiếc giường di động để cạnh giường của bệnh nhân. Chăn cũng được đắp đàng hoàng, gió quạt thổi nhẹ, không làm Chi khó chịu và ngủ rất ngon giấc.
20 Chi run rẩy trong lòng Trúc, rốt cuộc hai người đã làm trò gì vậy?
- Đưa em cái áo! - Chi chỉ cái áo quẳng bên cạnh Trúc. Người cô hiện đang rã rời, không thể suy nghĩ điều khiển thân thể hoạt động theo ý nghĩ của chính mình nữa.