1 Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn?
Chương 1: Qúa khứ đen tối
“Tích Nhĩ.
2 Hôm nay, trên đường A, phát hiên một ngôi nhà cháy lớn. Xét theo tình hình khám nghiệm tử thi có ba xác chết. Một nam, một nữ, và một đứa bé chừng 10 tuổi.
3 Lâm Lạc Vân không được đưa vào trong cô nhi viện, là người qua đường thấy cô, nên đã đưa cô về cứu chữa. Cô ở trong nhà này cũng đã được 1 tuần, vết thương trên lưng cũng dần được khôi phục.
4 10 năm sau. . .
Trên đường lớn, giữa những cánh đồng quê trải dài bát ngát, hai cô cậu học trò đua nhau đạp xe, tiếng cười khúc khích trong sáng phát ra từ hai người, khiến các bác nông dân đang làm vườn giữa hè phải ngẩng đầu lên vẫy tay chào:
“Tử Dương! Tích Nhĩ.
5 Ờ thì, nhân dịp đầu năm tết đến, cx xin kính chúc các đọc giả thân yêu một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, tràn ngập niềm vui. Mà sang năm mới nhớ ủng hộ cho truyện ta nhiều vô nha! Yêu mấy cưng nhiều lắm lun á.
6 Kì thi vượt cấp bước tới, hôm nay cả hai cùng đi thi. Học lực của Trần Tích Nhĩ rất khá, luôn đứng đầu toàn trường nên đậu vào ngôi trường danh giá khắp cả nước, với xuất học bổng miễn giảm 70% học phí.
7 Dưới sự kiên quyết, và sức thuyết phục mạnh mẽ qua những văn án bằng miệng của học sinh xuất sắc Trần Tích Nhĩ. Trần Tử Dương đã quyết định cho cô đi học riêng.
8 Trần Tích Nhĩ dù gì cũng là lần đầu đi học tại ngôi trường to như thế này mà không có Trần Tử Dương dẫn dắt. Khó tránh khỏi có chút hoang mang. Tuy đã đọc thông tin biết được ngôi trường này rất rộng, nhưng lại không ngờ tới lại rộng tới mức này.
9 Thành thật xin lỗi đọc giả về sự cố đăng nhầm chương 11 trước đó của mk. Đây mới là phần tiếp theo của chương 8 nha.
Đúng thật sự là cô không lừa cậu ta, cô chỉ sợ việc cô bị lừa, sẽ khiến người kia xuất hiện, đến lúc đó, không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện gì.
10 Trần Tích Nhĩ vừa mới tỉnh dậy, đã thấy mình ở trước nhà vệ sinh. Cô lại đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thì Lạc Vân đã đậu cấp ba rồi, còn là cấp ba danh tiếng nữa.
11 Trần Tích Nhĩ tỉnh dậy trên giường của mình. Đầu cô thật đau nha. Lại nữa rồi, người kia lại xuất hiện. À chết! Vậy còn nhập học thì sao? Thôi xong rồi, nhất định là cô chưa nhập học.
12 Tích Nhĩ đứng ở gần cửa sổ nên có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cô vui vẻ vừa nghe nhạc, vừa ngâm nga khúc hát “Cùng anh”. Đi cách qua 1 trạm, thì sẽ xuống chạm xe của cô.
13 Trong văn phòng của thầy giáo giám thị, phát ra tiếng khóc lóc, cầu xin thảm thương của cô học sinh nào đó:
“Thầy ơi, em xin thầy đó. Tha cho em một lần này thôi ạ.
14 Trần Tích Nhĩ được giáo viên chủ nhiệm mới dẫn đến lớp học. Cả lớp đang ồn ào, vốn dĩ không ai để ý đến có người vào. Cô giáo phải gõ thước lên bàn mấy cái để ổn định lớp học:
“Các em trật tự.
15 Người vừa nói xong câu đó là một bạn nam sinh vô cùng soái, vô cùng tuấn mỹ với đôi mắt màu đen sâu hút mang theo chút ánh nhìn bá đạo dương về phía cô.
16 Khi Tích Nhĩ xuống đó ngồi thì kì lạ là Phạm Thiên Phong lại im lặng không nói một tiếng nào. Khiến cho lửa giận trong lòng cô dần nguôi. Cô thầm nghĩ, dù gì chắc là hắn ta cũng vừa mới gặp mình, nên muốn trêu đùa một chút để làm thân.
17 Cô nặng nề kéo đống hành lí của mình vào trong. Từ bên trong phòng, một cô bạn nữ xinh đẹp đi ra. Tích Nhĩ âm thầm đánh giá bạn nữ trước mặt. Da trắng, dáng đẹp, gương mặt đầy vẻ thanh tú thân thiện, vừa nhìn đã có thiện cảm.
18 Sau đó, cô và Dương Uyển cùng buôn chuyện trên trời dưới đất với nhau để làm thân. Dương uyển là con gái của hai vị luật sư nổi tiếng trên cả Châu Á. Qủa nhiên trong trường này, đâu đâu cũng là người giàu có.
19 Trần Tích Nhĩ đứng giữa sân tập bóng rổ. Lấy tay đập vào chán một cái:
“Ôi trời, sao lại rộng như vậy chứ. Biết vậy, sẽ đồng ý để Dương Uyển đi lau cùng, không cần phải chịu khổ một mình như vậy.
20 Tích Nhĩ giật mình quay lại, thấy mặt bạn nam sinh đáng ghét kia, cô thét lên:
“Cậu. . . cậu sao lại ở đây!”
Phạm Thiên Phong ôm bụng đứng dậy, vài bước dài đã đi tới chỗ cô:
“Vì sao tôi lại không được ở đây? Hơn nữa, tôi phải ở đây, thì mới có thể nghe được giọng hát tuyệt vời của cậu như vậy chứ! Hahaha.