21 Tích Nhĩ lau dọn xong, liền nhanh chóng về kí túc xá. Dương Uyển vừa tắm xong, trên người mặc một cái áo phông trắng thật rộng rãi cùng quần đùi, tôn lên được vóc dáng đẹp đẽ của cô nàng.
22 Reng reng reng. . . .
“Tập trung! Tập trung! Các em dậy nhanh lên! Mấy cái đứa này làm gì mà lâu vậy hả? 1 tiếng nữa là vào học rồi đấy! Đừng ngủ nữa! Nhanh dậy đi!”
Bên dãy kí túc xá nam vang lên tiếng còi kêu tập trung của thầy giám thị.
23 Tích Nhĩ đi vào trong lớp, ngồi vào chỗ bàn học của mình. Cô nằm rạp xuống bàn, tóc ngang vai xõa ra che đi khuôn mặt nhỏ nhắn. Phạm Thiên Phong bước vào lớp.
24 Vậy là sau khi vụ đó xảy ra. Cô giáo chủ nhiệm bỏ lại một câu cho cô:
“Hết giờ này em lên phòng giáo viên gặp tôi”
Vậy là bây giờ cô đang đứng trong văn phòng giáo viên, trước mặt cô giáo chủ nhiệm của mình.
25 Vì bạn nam sinh nào đó hôm qua bật điện tới hơn 11 giờ đêm. Nên sáng nay Tích Nhĩ thức dậy với bộ mặt trắng bệch và đôi mắt thâm quầng như gấu trúc. Tại sao.
26 Phạm Thiên Phong thân thiện tươi cười nhìn Tích Nhĩ. Trần Tích Nhĩ cũng tươi cười nhìn lại. Nói:
"Ahaha. Cậu ở đây từ lúc nào vậy?"
Phong nghĩ một chút rồi thành thật trả lời:
"Không lâu đâu.
27 Phạm Thiên Phong dù sao cũng là học sinh xuất sắc. Cậu ta cũng không phải lúc nào cũng rảnh để trêu trọc cô. Nên cả giờ học đó Tích Nhĩ được yên bình.
28 Tích Nhĩ được ăn một bữa ăn miễn phí no nê. Tâm trạng không tệ chút nào. Hơn nữa lại cảm thấy cái người hôm nay đưa cô đi ăn cũng có chút tốt bụng. Xem ra cậu ta chắc cũng không phải là ngang ngược không có thuốc chữa.
29 Bà Trần và Trần Tử Dương ngồi ở trên phòng giáo viên mà cảm thấy xấu hổ thay em gái với con gái mình. Lâm Tổng tất nhiên cũng hiểu được nỗi lòng hai người họ.
30 Phạm Thiên Phong ngồi cạnh ô cửa sổ. An nhàn đọc sách. Bên cạnh là một cốc cà phê sữa. Thực ra. Bình thường hắn thích uống cà phê đen. Nhưng vì Tích Nhĩ thích uống đồ ngọt nên hắn đã cho thêm sữa vào.
31 Bà Trần vừa nghĩ Phạm Thiên Phong có khả năng thích con gái của mình. Liền để ý cậu ta một lượt từ trên xuống dưới. Dáng người rất cao. Trông rất khỏe mạnh.
32 Tích Nhĩ ngồi nói chuyện với mẹ và anh hai một lúc thì đã 4 giờ chiều. Cô đứng dậy tiễn mẹ và anh hai về. Vừa lúc này Dương Uyển đi chơi về. Cô bạn vui vẻ lao vào nhà.
33 Tích Nhĩ thật không thể ngờ. Dương Uyển mới gặp anh hai cô một lần mà đã thầm thương trộm nhớ người ta. Từ tối qua đến sáng nay. Lỗ tai cô liên tục bị dày vò.
34 Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của Tích Nhĩ. Cô mặc một chiếc áo phông màu vàng cùng quần jeans màu đen. Đi thêm đôi giầy thể thao màu trắng. Mái tóc ngắn được buộc gọn lại đằng sau trông vô cùng năng động.
35 Quán ăn hạnh phúc. . .
Hoàng Vũ vừa ngồi xuống ghế. Theo thói quen liền nhìn xung quanh một vòng. Hắn liền nhận ra trong quán mới có bé phục vụ. Nhưng cô bé này vừa nhìn thấy hắn đang nhìn mình liền vội vã cúi mặt xuống.
36 Biệt thự Phạm gia. . .
Sáng sớm đã gà bay chó sủa, bát đũa tung tóe. Phạm Thiên Khải ném một chén trà về phía thằng con trai nghịch tử. Phạm Thiên Phong tránh sang một bên.
37 Rời đi bữa tiệc, hắn lên trên tầng thượng hóng gió. Lấy điện thoại ra, ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của cô gái trong màn hình. Trong bức ảnh đó, là hắn chụp trộm Tích Nhĩ vào hôm cô đang đứng ở cổng trường, ánh nắng hôm đó, dịu dàng rọi lên người cô vô cùng đẹp đẽ.
38 Cuộc đời luôn là như vậy. Khi bạn nghĩ mọi thứ đều bình ổn. Thì thực ra, ở đằng trước, đang có một cơn bão cực lớn trực chờ để nuốt chững chúng ta.
Tích Nhĩ cùng Dương Uyển ngồi trong phòng học trò chuyện với nhau.
39 Trần Tích Nhĩ khuôn mặt âm trầm lạ thường khiến cho hai cô bạn kia không khỏi rùng mình. Vừa mới tỉnh dậy, đã cảm giác đau rát hai bên má. Cô thầm nghĩ: “Không lẽ, Lạc Vân bị người nào đánh?”
Lại nghe thấy tiếng hỏi thăm của hai cô bạn:
“Bạn có sao không vậy? Để chúng mình đưa cậu lên phòng y tế nhé?”
Tích Nhĩ thầm nghĩ:
“Chắc không phải hai người này đánh Lạc Vân rồi”.
40 Trần Tích Nhĩ vội vã trở về kí túc xá. Dương Uyển cũng đã đi chơi vào chiều nay. Cả căn phòng chỉ còn mình cô. Lấy giấy bút ra, cô chần chừ một lúc rồi cũng đặt bút xuống:
“Lạc Vân.