1 Dưới một cơn mưa tầm tã trong đêm tối tĩnh mịt, một thân thể nhỏ bé ướt sũng trong màn mưa. Đôi mắt ấy, mấy tiếng trước long lanh vui vẻ như thế nào, tại sao bây giờ lại trở nên vô hồn đến như thế.
2 Dương Minh rất thương cô, nên cô lại không thể nào nói ra sự thật cho anh biết. Nếu như làm anh kích động, cô không biết, điều tệ hại nào còn có thể xảy ra thêm được nữaLúc này, đôi mắt cô long lanh, ngấn đầy nước, giọng nói càng lúc càng trở nên nức nỡ hơn_Không chơi nữa, không cưới nữa.
3 Đều duy nhất mà cô muốn, chính là không nên tiếp tục đối mặt với anh. Cô sợ, cô không thể nào khống chế nổi cảm xúc của mình_Em đói_Ngoan - Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô - Anh mua cháo cho em, sẵn tiện, gọi về nhà thông báo cho gia đình em nữa_VângCô đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, đắm chìm suy nghĩ của bản thân trong khoảng không tĩnh mịtChính lúc này, nội tâm cô đang đấu tranh dữ dộiAnh, là người cô yêuNếu như có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, vậy cô có nên.
4 Cô chẳng thể nào hiểu được nét cười của anh, cũng như anh không thể nào hiểu được ánh nhìn của côNhưng trong anh, cô là một người. . . _Em đúng là thú vị thậtNghe anh nói, cô cũng phải phì cườiQuả nhiên trước giờ, anh vẫn luôn không thay đổi, vẫn tươi cười như thế, đầu óc vẫn 'bình thường' như thế.
5 Nếu tính ra, cô và anh đã yêu nhau được 6 năm. Thế nên một khi đã muốn buông tay, đối với cô quả thực không dễ dàng. Cảm xúc hiện nay, cũng giống y như ngày phát hiện ra anh phản bội cô.
6 Em gái thân yêu của anh, lúc trước đã được ăn nuôi nấng tròn trịa đến cỡ nào, thế nhưng bây giờ lại hốc hác đến thế. Anh nhớ, dường như từ lúc cô phải nhập viện đến nay đều trở nên chán ăn, lại hay thẫn thờ.
7 Tuấn Khang vừa bước vào, nụ cười thoãi mái ban nãy, chẳng mấy chốc từ khi thấy cô lại đột ngột tan biến. Nơi đây, thuận mắt lại thấy cô đầu tiên, nhưng, cô lại còn thân mật với một người con trai xa lạQuả thật, từ lúc cô trùng sinh đến giờ, Tuấn Khang và Hàn Vũ cũng chưa từng đối mặt nhau, dù chỉ là một lầnCô ôm anh thân mật, cả hai chụp hình trông thật hạnh phúcTuấn Khang không còn đứng nơi cửa nữa, mà lại dời vào trong một góc khuất.
8 Anh đi đến tận trước cửa nhà, nhưng dường như vẫn còn chút vương vấn nào đó. Cô được đặt xuống một cách nhẹ nhàng, nâng niu hết mực, rồi nở một nụ cười với anh_Cám ơnCô xoay người định bước vào nhà, nhưng tiếng nói của anh đã níu giữ bước chân côAnh vẫn đứng đấy, nhưng nở một nụ cười ranh mãnh_Cõng em đi một đoạn xa như vậy, chí ít cũng phải có chút thù lao chớ"Thù lao?"Trong lúc cô vẫn còn ngẩn ngơ về thù lao mà anh nhắc tới, thì anh đã đột nhiên chặt lấy cánh môi côĐương nhiên nụ hôn này, vốn dĩ không có trong kế hoạch của cô, cũng không phải là vở kịch của anhRõ ràng là cô bị anh lợi dụng mà.
9 [Ngôi xưng cô cho Tiêu Dao]Club mà cô cùng anh tham gia, quy mô không phải là lớn, điều kiện ngoại giao cũng không nhiều, nhưng mà mỗi người ở đây đều rất tài năng và hòa đồng.
10 Tuấn Khang trước giờ vẫn luôn gạt người gạt mình, chỉ cần là cô chưa thừa nhận, anh nhất định sẽ không bao giờ tin cô hai lòngNhưng bây giờ, cô nhắn tin muốn nói chia tay, có phải đã ngấm ngầm thừa nhận hay không?Thế nhưng, Tuấn Khang vẫn cố chấp, muốn nhất định phải được nghe từ chính miệng côMất hơn 20 phút đi đường, cánh cửa nhà cô đang hiện rõ ngay trước mắt anh.
11 Ngoài lề: mong mọi người không bị rối trong cách xưng hô cô-anh nha ^^[. . . ]Buổi sáng tỉnh giấc, nhưng không phải là tỉnh giấc một cách bình thườngCô và anh tỉnh giấc, là do tiếng la hét của mẹ côMẹ Tiêu Dao bước vào phòng của con gái, không ngờ lại thấy cô đang nằm chung giường với một cậu thanh niên lạ mặt, mà quần áo của người thanh niên này lại tương đối xốc xếch nữaNhìn thấy cảnh tượng ấy, người mẹ nào mà chẳng la lên.
12 Như đã nhắc tới, tính cho đến thời điểm hiện tại, cô đã không gặp anh ba tháng rồiHôm nay, trời mưa lại lớn, mà những lúc như thế này cô lại rất thích đi ra ngoài tản bộ.
13 Thế giới này to lớn lắm, xoay lưng lại, không biết phải mất bao lâu mới có ngày trùng phùngNhưng thế giới này cũng nhỏ bé lắm, xoay lưng lại, lại vô tình gặp biết bao nhiêu thứ tình cờ.
14 Vào một ngày nắng hạ, cô tự tặng cho mình một chuyến thư giãn tuyệt vờiCô đi vào siêu thị sách, đó là một nơi ấy rất rộng lớn, nhìn quanh đâu đâu cũng chỉ toàn sách và sách, thật sự làm cô rất kích thích nha.
15 Cô cùng anh đi lên taxi, điểm đến là một nhà hàng cao cấpCũng không hiểu sao hôm nay lại tắc đường, khiến cho taxi cô đi lại bị kẹt cứng đến như vậy. Khiến cho thời gian ở gần anh càng dài hơn.
16 Ngoài lề: Gửi cái các trang web post truyện Em Không Muốn Lại Một Lần Tổn Thương, do bị lỗi khi mình sử dụng icon nên có lẽ khiến các bạn không post đầy đủ mỗi chương.
17 Hiện tại, cô đang cùng Tiểu Thiên đi mua sắm đâyNếu hỏi cảm giác của cô vào lúc này chính là gì, thì câu trả lời chính là "Dị"Ách, thật sự làm cô choáng váng đóMột cô gái dễ thương, đáng yêu như Tiểu Thiên nhà ta, xuất hiện với mái tóc xoăn dài duyên dáng, một váy ngắn đơn giản.
18 Một tuần sau đó, tiếc thay Tiểu Thiên cùng Thiên Kỳ phải trở về Nhật Bản. Còn Hoàng Anh, tuy cậu ấy không xuất ngoại, nhưng lại sống tại một thành phố khác.
19 Tiếng *tít* vang lên đều đặn, nhưng cô lại không biết chúng phát ra từ nơi nào. . .
Cô khẽ cử động tay chân, nhưng lại giật mình phát hiện cơ thể tự dưng lại cứng ngắc, không thể nhúc nhích gì được.
20 Tại rạp chiếu phim hôm ấy, Tịnh Khiết và anh mua cho mình 1 hộp bắp rang bơ và 2 ly nước ngọt. Nhưng mà điều đáng nói đây, chính là sự đồng ý đi xem phim của anh cơ
Vốn dĩ anh đã định khướt từ lời mời ấy rồi, thế nhưng lúc Tịnh Khiết nói ra câu nói kia, đôi mắt ấy dường như sáng rỡ hẳng lên, dường như.