41 Dạ Sở Kỳ khoe con thỏ bằng bông xong, cũng không chú ý bộ dạng thất thố của Hạ Cảnh Dực cùng ánh mắt kỳ quái của Ninh Diễm Kiều liền tiếp tục lục lọi trong túi.
42 Ninh Diễm Kiều nhìn đám người. Một cô ngây ngô, một cô thì bảo thủ, cộng thêm một ông anh bất lực. Cô có cảm tưởng, ở đây cô chính là người thông minh nhất rồi.
43 Vũ Anh Anh bất ngờ bị kéo đi. Tránh xa hai người kia, liền dừng lại.
-Cậu muốn tôi giúp gì?
-Giúp gì? À, cậu về tập hợp với lớp đi. Chúng ta đường ai nấy đi, cậu không về quấy rầy hai người kia là được.
44 Làm gì? Hắn làm gì cô hả?
-A, không đúng! Anh dám làm gì tôi!?! Cho anh mười cái mạng cũng không dám!
-. . .
Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái nhỏ, buồn cười không thôi.
45 Dạ Sở Kỳ nhắm chặt mắt, nhưng sau một hồi lại không có gì xảy ra. Cô mở mắt.
Tên đầu trọc đã bay xa mất rồi.
-Sao hắn lại chạy ra đó nằm rồi? -Dạ Sở Kỳ hỏi, không hề biết câu hỏi của mình quá sức ngây ngô rồi.
46 Dạ Sở Kỳ lăn lộn trên giường, không muốn ngủ. Cô chỉ cần phát lệnh là sụp nguồn đi ngủ và đúng giờ sẽ dậy. Có điều. . .
-Aaaa!!!! Mình rốt cuộc là làm gì thế? Sao lại đưa nó cho anh ta cơ chứ!?!
Dạ Sở Kỳ ôm gối lăn lộn một hồi, từ trên giường ngã xuống đất.
47 Dạ Sở Kỳ kéo tay Vũ Anh Anh.
-Này, mình nhớ là Hạ Cảnh Dực không có anh em gì cơ mà.
Vũ Anh Anh nhướn mày nhìn qua Dạ Sở Kỳ.
-Ừ, không có anh em ruột.
48 Cô nhóc nào đó xù lông ngồi trên ghế, mặt đỏ không rõ vì sao.
"Rầm!" một tiếng, Vũ Anh Anh đập bàn đứng dậy.
-Này anh kia! Anh nói gì thế hả?
-Ý trên mặt chữ.
49 Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn ngồi im để Hạ Cảnh Dực xử lý vết thương, thỉnh thoảng cả người không kiềm được run rẩy. Hắn vừa làm xong, cô đã co người lại rúc vào trong chiếc ghế nệm êm ái.