21 Hồ Phùng Xuân cho đốt những cụm lửa lớn, tuy như vậy dễ bị đối phương phát hiện, nhưng nếu có ai đột nhập trong vòng năm trượng là bị phát giác liền. Họ Hồ còn phân chia nhân lực ra gác chung quanh vách núi.
22 Sở Tiêu Phong nghiêm sắc mặt nói :- Nhân Thập Cửu, chúng ta cần hỏi ngươi, nếu ngươi không thành thật trả lời, ta sẽ cắt luôn vành tai bên kia của ngươi.
23 Sở Tiêu Phong gọi lớn :- Đại ca, đừng nên mạo hiểm đến gần y năm thước, không tránh kịp độc châm của y đâu. Giang Phi Tinh vội dừng thân lại. Sở Tiêu Phong tiếp :- Hãy dùng ám khí đối phó với y!Câu nhắc nhở ấy của chàng lập tức cảnh tỉnh quần hùng, đủ loại ám khí tức thời được rút ra.
24 Sở Tiêu Phong cười gằn :- Dừng lại!Văn Tử Tiều đã vượt qua thân chàng hai bước, nghe câu ấy dừng chân lại hỏi :- Ngươi muốn gì nữa?- Các hạ đi dễ dàng được thế sao?- Ngươi muốn lưu ta lại ư?- Ít ra các hạ cũng phải để lại cái gì chứ?Văn Tử Tiều biến sắc :- Ngươi muốn ta để lại cái gì?- Chỉ cần các hạ trả lời tại hạ vài câu thôi.
25 Khi họ vào tới sơn cốc, phương đông đã sáng bạch, Sở Tiêu Phong vừa đi mau vừa nói :- Có thể chúng ta đến muộn mất, chúng ta nên mau chân lên. Đến nơi hẹn gặp quả nhiên đã thấy Trần tiên sinh có mặt đang khoanh tay đứng chờ.
26 Sở Tiêu Phong cung kính hành lễ :- Được lời hứa của nhị tiểu thư, tại hạ chết cũng không ân hận. Tay hữu chàng từ từ đặt vào chuôi kiếm. Nhị tiểu thư đứng bất động, tay hữu chàng từ từ lại buông xuống.
27 Vân Phong hốt hoảng :- Không nên mạo hiểm. Sở công tử, bản thân hắn có võ công hơn người và đối với các thuộc hạ thống trị rất nghiêm mật, nhưng hai trợ thủ cao cường nhất của hắn đều không có ở đây.
28 Thế mà Vân Phong lấy làm thỏa mãn tự nghĩ :- "Thuộc hạ của Sở Tiêu Phong quả là không kém. "Bấy giờ Đại tiên sinh vẫn an nhiên ngồi trên ghế nhìn tình hình ác đấu của Lão Thiếu song ma, mục quang hắn thoáng nét kinh dị.