41 Người bệnh này dường như ở một nơi rất xa. Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa, nhìn những cửa hàng bên ngoài lướt nhanh qua tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ.
42 Lưu Huyên Thần và Đỗ Tử Bân chưa uống xong nửa chén trà nhỏ, Vân Ánh Lục đã theo tiểu nha hoàn đi ra. “Thái y, ngài có chẩn ra Vương gia bị bệnh gì không?” Tề vương phi không kìm lại được, đứng lên, hai tay đang nắm chiếc khăn lụa khẽ run.
43 “Tiểu thư, tiểu thư, nam nhân vừa rồi bộ dạng không tồi, phong thái cao quý là ai vậy?” Trúc Thanh rõ là đang cực kỳ tò mò, không ngừng đi vòng quanh Vân Ánh Lục hỏi.
44 Cổ nhân có câu: Đời người có bốn chuyện đại hỉ, một là đêm động phòng hoa chúc. Hai là tha hương gặp được bạn cũ. Ba là hạn hán lâu ngày gặp được mưa rào.
45 Tối nay không hề nằm mơ, nhưng Vân Ánh Lục vẫn không ngủ yên được. Ngón tay lúc thì khép lại, lúc thì cong lên, cô nghĩ tới cảm giác kỳ lạ lúc ban ngày khi đặt tay lên mạch đập của một người mới chết ở phủ Tề vương, trong lòng lại thấy khổ sở muốn chết.
46 Nghe đồn hoàng đế muốn lâm hạnh vị phi tần nào, thái giám Phủ Nội Vụ sẽ thông báo trước cho phi tần, sau đó ghi sổ. Buổi tối, phi tần được cung nữ hầu hạ tắm rửa, xức hương thơm, mặc một bộ y phục bằng lụa vô cùng mềm mại, thời gian mặt trăng lên tới giữa trời, đế vương đi vào phòng ngủ, phi tần giúp đế vương cởi áo tháo thắt lưng, hầu hạ đế vương nằm xuống, sau đó cung nữ thắp một chiếc đèn lồng nhỏ, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, phi tần từ cuối giường lên tới chỗ đế vương, nằm ở dưới thân đế vương, chờ đợi đế vương lâm hạnh.
47 “Vân thái y đang khen với thần thiếp rằng hôm nay tiểu công chúa thật đáng yêu!” Ấn Tiếu Yên mỉm cười giành trả lời trước, “Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước, xin người bảo trọng long thể.
48 “Khứ niên linh lạc mộ xuân thì, lệ thấp hồng tiên oán biệt li. Thường tưởng tiện đồng vu hạp tán, nhân hà trọng hữu vũ lăng kìTruyện tình mỗi hướng hinh hương đắc, bất ngữ hoàn ứng bỉ thử tri.
49 Lưu Huyên Thần vừa đi tới đường hoa của Trung Cung, ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chiếc đèn lồng treo trên tầng trên của Trung Cung đung đưa theo gió, thư phòng Ngu Mạn Lăng thường ngồi cũng có đèn sáng, mơ hồ còn có tiếng đàn truyền đến, trong lòng không khỏi vui vẻ.
50 “Lưu hoàng thượng,” Vân Ánh Lục cũng không rõ là Lưu Huyên Thần hỏi câu này thực sự là có dụng ý gì, cô ngừng lại một lát, “Bây giờ không phải là anh đang váng đầu?”“Khanh cho là trẫm đang nói hồ đồ?” Trong bóng tối, Lưu Huyên Thần hừ một tiếng.
51 Con người ta thật sự là rất kỳ quái, nếu trong lòng có một người, cho dù là xa cách bao nhiêu năm, cách xa thiên sơn vạn thủy, đều có thể dành cả ngày nhớ tới người kia, cả thể xác và tinh thần đều thấy ấm áp.
52 Giữa xuân trong thành Đông Dương, không khí khô ráo đến mức có một con ngựa phi nhanh qua phố sẽ hất tung bụi đất, bụi mù bay cao bao phủ cả con phố. Vân Ánh Lục vẫn quen dậy sớm, hơn nữa hiện tại mặt trời lên sớm như vậy, mới mở mắt một lúc, tia nắng ban mai rực rỡ đã từ song cửa sổ chiếu tới giường.
53 Bầu trời đang trong xanh nắng ráo, đột nhiên một trận cuồng phong thổi tới, gió cuốn bụi đất đầy trời, Trúc Thanh đứng ở bên đường lấy tay che miệng, vội vàng nhắm mắt lại.
54 Trong mộng không biết mình là khách, chỉ biết ngủ say sưa. Lúc này Vân Ánh Lục cảm thấy ngủ thật sự sâu, thật sự ngon, không biết mơ thấy gì, khi tỉnh lại, cô cong miệng cười khẽ, trong phòng tối om, cô chớp mắt mấy lần, một hồi lâu mới thích ứng được với bóng tối trong phòng, mang máng nhìn thấy bố trí trong phòng, dung tục mà quyến rũ, không phải khuê phòng của cô, cũng không phải Thái y viện.
55 “Ánh Lục, nàng ngủ lại ở bên ngoài, bá mẫu nhất định sẽ lo lắng, ta nên vào nhà thỉnh tội với cha mẹ nàng. Có điều mới tảng sáng, bá mẫu nhất định còn chưa rời giường, hôm sau ta sẽ tới!” Tần Luận nhảy xuống xe ngựa, đỡ Vân Ánh Lục xuống.
56 Viên Nguyên soái từ biên cảnh Bắc triều hồi kinh, ngoại trừ báo cáo công vụ theo đúng thông lệ, bình thường không cần đúng giờ tiến cung thượng triều.
57 Một câu này của tiểu thái giám, đã phá vỡ sự tĩnh lặng và ấm áp của một buổi chiều tối mùa xuân. Giống như là một con rắn độc đột nhiên gặm cắn đi tất cả vui sướng, làm cho tất cả tươi cười và vui vẻ trong nháy mắt này đều rút đi, biến thành một màu tái nhợt.
58 Đỗ Tử Bân bởi vì phải điều tra vụ án, đã cho xa phu đánh xe ngựa về trước, chỉ để lại một con ngựa ình cưỡi. Hai người ra khỏi cung, Đỗ Tử Bân do dự một lúc, “Vụ án quan trọng hơn, không để ý tới mấy chuyện khác.
59 Nắng mai chiếu xuống, phía trong phòng vẫn có chút tối mờ, trên bàn có đặt một cây nến, dưới ánh nến đỏ ấm ấp, trên mặt Vân Ánh Lục là ánh sáng đan xen, không phân biệt được rõ là cô đỏ mặt, hay là do ánh nến.
60 Hoàng cung Đông Dương. Mặt trời đã lên tới giữa trời, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, La công công tay cầm phất trần, vừa chạy vừa lau mồ hôi, miệng thì lẩm bẩm oán hận cái thời tiết quái quỷ này, thật sự là quá nóng.