21 Lưu Huyên Thần cũng coi như là một hoàng đế cần kiệm, không thích phô trương náo nhiệt, khi mới vừa đăng cơ, quốc khố cũng không tính là dư dật, điều kiện cũng không cho phép xa xỉ lãng phí.
22 Ở Đông Dương, mã cầu chính là môn thể thao quý tộc hạng nhất, dân chúng bình thường đều không thể chơi. Mã cầu có nguồn gốc từ từ Polo của ngôn ngữ Ba Tư, bởi vậy còn có tên là “Ba la cầu”, là một môn thể thao cưỡi ngựa đánh cầu vào gôn thì ghi điểm, trong khi thi đấu ganh đua thắng thua rất quyết liệt.
23 Vân Ánh Lục nằm ngửa trên mặt đất, ánh mặt trời chiếu thẳng tới người cô, ánh sáng chói lóa làm cho cô không mở nổi mắt. “Cái gì?” Cô nheo hai mắt lại, lúc này mới thấy rõ là trong tay Đỗ Tử Bân đang cầm bức thư, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh hiện lên một tia kinh hoàng, cô đột nhiên đứng vọt dậy, đoạt lấy bức thư, vội vàng nhét vào trong tay áo.
24 Hoàng cung Đông Dương, tối nay thật sự là yến tiệc linh đình, vô cùng vui vẻ, đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa đầy trời, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng sênh*, nơi nơi đều thấy bóng giai nhân.
25 Đêm đã rất khuya, mảnh trăng lưỡi liềm đã biến mất giữa bầu trời sao dầy đặc, đi trong Ngự hoa viên, vô ý sương đêm dễ thấm ướt y phục, một hai tiếng côn trùng kêu vang như thể tiếng rì rầm trong mộng, cả tòa cung điện đều im ắng.
26 Thời điểm làm việc ở bệnh viện, bình thường là một tháng Vân Ánh Lục ở phòng khám bệnh, một tháng ở phòng bệnh, nhật trình mỗi ngày đều có y tá trưởng khoa phụ khoa sắp xếp ổn thỏa, đều báo cho cô biết trước một ngày.
27 Kế hoạch thì vĩnh viễn không cản nổi chuyện tới bất ngờ. Quan hơn một cấp ép chết người* mà!*Thành ngữ chỉ rằng dùng mệnh lệnh ép cấp dưới phải thi hành.
28 Vân Ánh Lục đã từng được thể nghiệm ranh giới giữa sự sống và cái chết, trước kia cô còn thường xuyên làm sứ giả đảm đương trách nhiệm cứu giúp sự sống của người khác.
29 Viên Diệc Ngọc suy cho cùng thì cũng lớn lên trong quân doanh, có chút không câu nệ tiểu tiết. Thái giám và cung nữ trong tẩm cung thấy một Thục nghi như vậy, cũng rất thoải mái.
30 Hôm nay là mồng một tháng tư, buổi tối, vầng trăng non rụt rè treo trên ngọn cây, ánh sáng lành lạnh chiếu vào các tòa cung điện san sát trong hoàng cung Đông Dương.
31 Trong triều, Đỗ Tử Bân làm cho người ta vô cùng kính nể, không phải hắn có tài hoa có một không hai ở Đông Dương, mà là trầm ổn và bình tĩnh của hắn, gặp chuyện không loạn, đây cũng là điều khiến cho hắn tự hào, tự lấy làm đắc ý.
32 “Đỗ công tử!”“Đỗ đại nhân!”Vân Ánh Lục và Trúc Thanh tập trung nhìn kỹ, không hẹn mà cùng ngạc nhiên thốt lên. “Sao anh lại ở đây?”Đỗ Tử Bân phủi đi hai chiếc lá rơi xuống vai hắn do vô ý đụng phải nhánh cây, “Đây là sân nhà ta.
33 Hoàng cung Đông Dương. Sáng sớm, mấy lão thái giám phụ trách dọn dẹp Ngự hoa viên phát hiện phòng giảng kinh ồn ào náo động, tính theo lịch, hôm nay mới là ngày mồng hai, còn chưa tới ngày rằm nữ quan giảng kinh, vậy là có chuyện gì? Tò mò hỏi mấy tiểu thái giám đang kê bàn kê ghế chạy tới chạy lui, tiểu thái giám vội vàng một đầu đầy mồ hôi, vẩy vẩy mồ hôi trên trán xuống, nói lão không biết hay sao, hôm nay Vân thái y mượn phòng giảng kinh để giảng bài cho nhóm phi tần.
34 Lưu Huyên Thần gầm lên giận dữ, cấm vệ quân tuần tra lập tức chạy tới hộ giá, chỉ chốc lát, tướng sĩ canh giữ hoàng thành giống như thủy triều ào ào tràn tới hậu cung.
35 “Ầm” Một tiếng sấm rền đột nhiên vang lên trên không trung từ phía đằng xa, ngay sau đó, ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe qua, ánh chớp chiếu sáng khuôn mặt kiều diễm của Cổ Lệ, thấy rõ ánh mắt sợ hãi nôn nóng.
36 Lưu Huyên Thần là một người không giỏi chờ đợi, càng không giỏi chờ đợi người đột nhiên lỡ hẹn với hắn. Đương nhiên, cũng không ai dám để cho hắn chờ.
37 Không thể không thừa nhận, Tần Luận Tần đại công tử là một thiên tài. Trong việc kinh doanh là thiên tàiTrong chuyện yêu đương cũng là một thiên tài. Thế nhưng Vân viên ngoại lại mang vẻ mặt băn khoăn nói với hắn, tiểu nữ Vân Ánh Lục nói, con bé và Tần đại công tử còn chưa quá thân thiết, cũng chưa hiểu rõ lẫn nhau, vì nghĩ cho cuộc sống mấy chục năm sau này, chuyện đính hôn tạm hoãn lại.
38 Vân Ánh Lục lần đầu tiên ý thức được việc mình đã tiến sát tới ranh giới phạm tội như thế nào. Người nước ngoài trong thành Đông Dương không nhiều lắm, lại trúng tên, cô nhớ tới lưỡi kiếm hôm đó Cổ Lệ kề vào cổ mình, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh.
39 “Tựa hoa trong sương, tựa tuyết trong gió, tựa mây trong mưa. Vốn như vô tình, trôi giạt thành duyên, rồi lại đa tình. Tây hồ, Nam mạch, Đông thành. Chẳng quản định, hàng năm tiễn xuân đi.
40 Vân Ánh Lục có một đêm nằm mơ, đầu tiên là mơ thấy Cổ Lệ cầm thanh kiếm, từng bước tiến sát đâm tới hướng Lưu Huyên Thần, sau đó là Thác Phu giương cung tên nhắm ngay Lưu Huyên Thần, đám oanh oanh yến yến trong hoàng cung cùng nhau cười nhạo Lưu Huyên Thần là hoàng tử giả mạo.