21 Thiên Chấn một thân cẩm bào nhẹ như không dụng kinh công đi đến phủ của Thiên Nghi. Nàng đang ngồi xem sách, thấy hoàng huynh của mình thì không khỏi ngạc nhiên, vội hỏi- Hoàng huynh a, ngọn gió nào đưa huynh đến đây?Thiên Chấn không trả lời câu hỏi của Thiên Nghi mà trực tiếp hỏi ngược lại nàng- Mĩ Nam Quán có phải do muội làm chủ?Thiên Nghi có chút lộp bộp trong lòng, sao hoàng huynh lại biết nàng chính là chủ của Mĩ Nam Quán a.
22 Hắn ung dung bế nàng vào phủ bất chấp ánh mắt tò mò của hạ nhân. Hắn không xấu hổ thì thôi nhưng nàng thì không dám nhìn ai. Vũ Vy nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, nhỏ giọng nói- Còn không mau buông ra!Một thái tử bình thường nho nhã thanh lịch giây phút này lại như một sát thủ, cả người toát ra sát khí, lãnh đạm nói- Nàng đừng để ta phải ra tay nặng!Vũ Vy cơ hồ là không dám thốt lên một lời nào nữa.
23 Sau một ngày đường, cuối cùng Thiên Chấn, Vũ Vy cùng đoàn ngự xứ đã đến được Nam Trung quốc. Quả nhiên không hổ danh là đất nước trù phú nhất. Phong cảnh hữu tình, nhìn đâu cũng thấy bách tín an cư lạc nghiệp.
24 Sáng hôm sau, không ngờ Điệp Y lại chủ động đến tìm người, nhưng người hắn tìm lại không không phải là Thiên Nghi mà chính là Vũ Vy nàng. Lúc đấy Thiên Chấn đã vào điện bàn chuyện hữu nghị giữa hai nước rồi.
25 Vũ Vy im lặng ngồi nghe Thiên Chấn và Hải Hồ nói chuyện. Hải đế nói- Thái tử đã như người một nhà không nhất thiết phải nói lời khách sáo (sao tui nghe có mùi của mối tình đoạn tụ vậy :Nghe những lời này ai cũng biết Hải đế chịu đồng ý ượn binh lực đều là do sự xuất hiện của Vũ Phong và Thiên Nghi.
26 Nàng nghĩ ngợi rồi cáo từ hai người đang cãi vả ở đó về tẩm phòng. Vừa bước vào phòng Vũ Vy đã thấy Thiên Chấn ngồi ở bàn chăm chú nhìn vào tấm bản đồ, ngay cả khi nàng vào cũng không biết.
27 Thay y phục xong, Thiên Chấn cùng Vũ Vy đến đại điện. Vừa bước vào đã thấy Hải Hồ ngồi đó, Thiên Chấn và nàng vội vàng cúi chào- Tham kiến bệ hạ!Hải Hồ mi liễn, nhu mì cười nói- Thái tử điện hạ, đứng lên không cần đa lễ!Vũ Vy và Thiên Chấn đứng dậy, bước đến án thư gần đó ngồi xuống.
28 Cũng lâu rồi nhưng giờ tớ mới nói, xin cáo lỗi với mọi người vì tớ đã ngưng truyện này, tạm thời bây giờ tớ có một số việc không vui nên tớ sẽ ngưng vô thời hạn.