61 Từ Hải ngồi trước mặt Thúy Vân, vừa nghe nàng kể lại sự việc hôm nay vừa tập trung suy nghĩ. Hồ Tôn Hiến nghe Thúy Vân đi cùng một người bạn hữu thì không có vẻ nghi ngờ gì, thậm chí còn dặn người chăm sóc bọn họ cẩn thận một tí, về phần Hồ Nguyệt Nga thì không cần bàn tới, nàng ta đứng chực chờ sẵn trước cửa, chỉ chờ Thúy Vân vừa quay trở về đã đeo dính lấy không buông, Từ Hải phải thẳng tay ném nàng ta ra ngoài nàng ta mới chịu bỏ cuộc.
62 Thúy Vân bị Từ Hải lôi một mạch trở về, vừa kịp lúc trời tờ mờ sáng, nàng thay quần áo xong vội chạy ra phía trước canh cửa lại ngăn không cho cô bé tì nữ của Hồ Nguyệt Nga đi vào trong phòng.
63 Tối hôm đó lúc đang ngủ thì Thúy Vân nghe thấy có tiếng động lạ ở ngoài cửa. Nàng kéo chăn trên người lại, mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Là Từ Hải đến. .
64 Ban đầu Từ Hải chỉ lo lắng mỗi một việc, khi tên tiểu tử này biết được mình có tình cảm với hắn thì hắn sẽ sợ hãi xa lánh, nào ngờ sau khi nghe Thúy Vân gọi hai chữ "Thúy Kiều", Từ Hải mới biết cảm giác lo lắng hơn gấp vạn lần.
65 Thước Hỉ bịn rịn nắm chặt lấy tay của Thúy Vân, nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống: "Công tử, nhất định phải bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe, không có Thước Nhi bên cạnh, công tử vẫn phải.
66 Thúy Vân hỏi Lục Châu: "Cô thắng được Đại tỉ thì sao?"Lục Châu lắc lắc đầu, tóc tai bù xù càng rối hơn, khuôn mặt đen nhẻm đầy vết bẩn lẫn máu, nàng ta vừa khóc vừa cười mà nói: "Không được gì cả, chỉ cảm thấy hả dạ mà thôi! Cô ta là Đại tiểu thư khuê các được sống trong nhung lụa từ nhỏ thì làm sao biết được sự vất vả của ta.
67 Sau một chặng đường dài bôn ba mệt nhọc, dù đã đến được Vô Tích nhưng Thúy Vân vẫn chưa thể tìm ra được đại tỉ Thúy Kiều của mình, ngược lại manh mối càng lúc càng mông lung không chính xác.
68 Thúc Sinh nằm ngay đơ, mắt trợn ngược lên, có lay thế nào cũng không tỉnh dậy. Cô gái kiều diễm trong phòng yên lặng rúc vào góc, thấy Thúc Sinh như thế thì nhanh chân chạy ra ngoài, hét toáng lên, Thúy Vân muốn cản cũng không kịp.
69 "Công tử, tiểu nữ mạn phép hỏi, công tử có quan hệ như thế nào với Thúy Kiều?""Ừm, ta là biểu đệ của cô nương ấy!""Ồ. . . ", nghe Thúy Vân trả lời xong, Hoạn Thư không buồn hỏi nữa mà ngoảnh đầu nhìn ra bên dưới.
70 Tối hôm qua Thúy Vân ngủ rất muộn, trước khi ngủ lại khóc cho một trận nên thân, thành thử sáng ra mắt sưng húp lên, khuôn mặt có phần hơi nhợt nhạt, lúc ăn sáng cũng chỉ cúi gằm mặt xuống, không hề nhìn Từ Hải lấy một cái.
71 Nghe có tiếng động, Từ Hải cùng Thúy Vân đều sượng đơ người lại. Hắn luyến tiếc rời khỏi môi Thúy Vân, đầu lại dúi vào hõm vai của nàng mà gục xuống, hai nắm tay siết chặt, bất giác lại khùng khục cười một mình, vai run run khiến Thúy Vân hoàn hồn.
72 Mọi người vừa lên đến chùa đã được sư Giác Duyên nghênh đón. Sư cô vẻ mặt rất hiền từ phúc hậu, ngay cả giọng nói cũng trầm ấm. "Lần đó Thúy Kiều cô nương có lên Chiêu Ẩn Am này sống một thời gian nhưng do sợ bị người đời hãm hại nên đã sang nhờ một vị bổn đạo là Bạc Bà giúp đỡ, sau đó quyết chí theo bà ấy tu học rồi!" Hoạn Thư gật gù: "Ra là thế, thảo nào người của ta vừa tìm được chút tung tích, nàng ta đã biến mất dạng.
73 # Vì lí do kĩ thuật là đặt tên chương quá tốn chất xám nên từ nay về sau mỗ lười, ko đặt tên chương nữa nhé! Còn nữa, chúc cả nhà Giáng sinh vui vẻ nà! Mỗ cầu mưa đây!!!!!! ----------o0o--------- Bất giác Thúy Vân thẫn thờ, tay vô thức níu chặt áo của Từ Hải lại.
74 Thúc Sinh tông cửa vào, mắt đỏ ngầu: "Thúy Kiều, tại sao nàng lại không gặp mặt ta?" Không đợi Thúy Kiều cùng Thúy Vân hoàn hồn, Thúc Sinh đã run run chỉ vào Thúy Vân đang ngồi trên giường, giọng điệu xem chừng đang rất tức giận: "Còn nữa, cô nam quả nữ ở chung phòng, hai người các ngươi.
75 Không khí ban đêm khá lạnh, dù đã mặc một cái áo choàng nhưng Thúy Vân vẫn cứ run run, hai tay vòng lên trước ngực ôm chặt lấy cơ thể của mình. Thành Châu Thai rất phồn hoa, đèn lồng giăng đầy đường nhưng đang là buổi tối nên người trên đường khá vắng vẻ.
76 Hoạn Thư nằm ngay đơ, xung quanh yên ắng vô cùng. Mọi người trầm mặc, ba vị huynh đệ xấu số khi nãy đã được người vác về phòng chữa trị cấp cứu, giữa sảnh chỉ còn Từ Hải cùng Thúy Vân đứng dính một chỗ, Trần Đông sửa sửa lại cổ áo bị nhàu nát, ánh mắt nhìn nhìn Hoạn Thư như thể sợ nàng ta sẽ sống dậy, Hoạn Thư thì miễn bàn, nằm ngay đơ không nhúc nhích, chắc là xỉu thật rồi.
77 Thúy Kiều chặn ngang Thúy Vân lại, nhất định không cho nàng rời đi, kéo Thúy Vân đi về phòng của mình, vừa kéo vừa nói: "Muội cũng thật là, trong người không khỏe thì ở yên trong phòng đi, còn chạy tới chạy lui hại ta lo lắng không biết muội đang ở đâu.
78 Không níu kéo được Thúy Kiều quay về bên cạnh mình, Thúc Sinh rất buồn, khuôn mặt ủ dột, cứ vô thức thúc ngựa đi về phía trước, mất cả khái niệm phương hướng.
79 Trần Đông đứng yên nghe Từ Hải tâm sự. ". . . Không nghĩ là hắn còn tát ta một cái. . . " "Phụt!!!" Từ Hải nhướn mi không vui nhìn Trần Đông vừa phun hết ngụm rượu mới uống, Trần Đông ngượng ngùng lấy tay áo chùi chùi miệng, niềm nở nói: "Ngươi nói tiếp đi! Ta nghe đây!" "Trần Đông, bây giờ ta phải làm sao? Càng ngày đường càng ngắn lại mà hắn thì.
80 Thúy Kiều lo lắng vắt cái khăn, sau đó đắp lên trán của Thúy Vân. Thúy Vân từ lúc té xuống sông đến giờ cứ nóng sốt mãi không hạ khiến Thúy Kiều không tài nào ngồi yên.