41 Mẹ Tiêu có một quán ăn nhỏ ở ngoài mặt phố chỉ mở duy nhất vào buổi trưa, bởi vì ngày hôm nay là ngày giỗ họ cho nên tạm nghỉ một buổi, nhưng mà đến buổi chiều chẳng hiểu sao mẹ Tiêu lại kiên quyết một hai đòi dẫn Tiêu Dật ra ngoài quán cho bằng được.
42 Tiêu Dật càng nghe những lời của Trình Kiệt nói thì càng cảm thấy đáng sợ không thôi, có khi nào người cậu quen biết không phải là Trình tổng giám đốc lớn của Trình thị mà là kẻ cầm đầu nhóm người cho vay nặng lãi hay không.
43 Tâm trạng của Tiêu Dật bởi vì Trình Kiệt mà trùng xuống, không chỉ riêng chuyện Trình Kiệt muốn kiểm soát cậu mà còn có một chuyện quan trọng nữa, cậu phát hiện ra Trình Kiệt càng ngày càng đáng sợ, chỉ sợ hắn trong lúc nào đó tìm ra được bí mật mà cậu che giấu nhất định sẽ khiến cho cậu sống không được yên…
Tiêu Dật cứ bước đi vô hồn ở giữa chợ lớn, ánh mắt có thể tập trung nhìn đường phía trước để tránh không va phải người khác nhưng mà trong đầu cậu lại luôn nghĩ đến chuyện của Trình Kiệt.
44 Tiêu Dật dừng xe ở trước quán cà phê ngày hôm qua đợi Thẩm Tiểu Thúy, cậu trước vẫn là không có vào bên trong ngay mà lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhìn trước xem thử, bây giờ còn 10 phút nữa mới đến 8 giờ, Trình Kiệt hiện tại hẳn là đang ở trên đường tới công ty, lát nữa hắn đến công ty rồi nhất định sẽ lại gọi cho cậu nữa, Tiêu Dật nghĩ vậy liền mang chuông điện thoại chuyển sang chế độ rung, sau đó không biết trong đầu Tiêu Dật nghĩ cái gì liền khôi phục lại cài đặt chế độ chuông lớn.
45 Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó xảy ra một sự kiện vô cùng kỳ quái, điều này khiến cho tâm trạng của Tiêu Dật cảm thấy không được thoải mái, hiện tại đã nằm ở trên giường tắt điện đi ngủ rồi tay vẫn còn không chịu buông điện thoại ra, Trình Kiệt ngày hôm nay chỉ gửi đến cho cậu duy nhất một tin nhắn đó, không có một ngày bốn lần gọi như hắn nói nữa.
46 Tiêu Dật cảm thấy có cái gì không được đúng cho lắm, bình thường cậu gõ cửa phòng Trình Kiệt 3 tiếng thì hắn sẽ nói cậu tiến vào, ngày hôm nay gõ 6 nhịp phải đợi một lúc mới có thể nghe thấy tiếng đáp vọng ra của đối phương, hơn nữa nghe giọng điệu kia còn có vẻ tâm trạng của hắn đang không tốt.
47 Tống Ngộ Phàm đi ra ngoài rồi Tiêu Dật vẫn không dám từ trong gầm bàn bước ra, không phải là cậu sợ Tống Ngộ Phàm sẽ đột ngột quay trở lại mà là cậu sợ lại phải đối diện với Trình Kiệt.
48 Buổi trưa ngày hôm đó Tiêu Dật phải ở bên tai Trình Kiệt nói rất nhiều lời đường mật dụ dỗ hắn mới có thể coi như nguyên vẹn rời khỏi phòng làm việc đáng sợ kia, dĩ nhiên thì việc ngày hôm nay đã để lại một chấn động tâm lý nặng nề cho cậu, phía bên dưới nơi đó quả thật vô cùng nhạy cảm, mới chỉ mang một ngón tay của bản thân tiến vào thôi đã khiến cho cậu hít thở không thông rồi.
49 Tiêu Dật đứng ở một chỗ hít một hơi thật sâu trầm ổn nói:
“Từ giờ chúng ta ít gặp mặt nhau một chút thì hơn, sẽ khiến cho người khác dị nghị”
Trình Kiệt ở phía sau để cằm lên vai của Tiêu Dật dịu dàng hỏi:
“Lại là cậu ta nói em cái gì sao?”
Trình Kiệt biết hồ ly nhỏ nhà mình là một người thù dai, cực kỳ nhỏ mọn, người khác làm cái gì đắc tội với cậu, cậu khẳng định sẽ ghi nhớ rất kỹ.
50 Không rõ là Tiêu Dật sợ Trình Kiệt đợi lâu hay là vì sợ người khác phát hiện ra hắn mà quả thật rất nhanh mặc quần áo vào người đi xuống phía dưới. Dọc đường đi Tiêu Dật liền bắt gặp nhóm người cùng phòng, Bạch Dịch nhìn thấy Tiêu Dật thì gọi hỏi:
“Tiêu Dật, cậu đi đâu thế?”
Tiêu Dật vừa đi vừa đáp:
“Ra ngoài một chút”
Nói rồi không để cho ai kịp phản ứng cái gì đã biến mất sau thang máy rồi, Tiêu Dật lúc bước ra khỏi ký túc xá liền nhìn thấy được có một cô gái nào đó hình như đang đứng nói chuyện với Trình Kiệt, bởi vì mắt của Tiêu Dật bị cận hơn nữa hôm nay lại không mang kính áp tròng cho nên không thể nhìn ra được người đó là ai, chỉ thấy được người này có vẻ như mặc một chiếc váy màu đen bó sát người rất gợi cảm.