41 Một mình tôi mờ mịt đứng trên đường phố, phía đối diện với tôi có một cụ già đang đi tới, dáng đi của cụ hình như không được tốt cho lắm, lúc đi đường bị run run rẩy rẩy, nhưng mỗi bước đi trên đất lại rất chắc chắn.
42 Một mình tôi mờ mịt đứng trên đường phố, phía đối diện với tôi có một cụ già đang đi tới, dáng đi của cụ hình như không được tốt cho lắm, lúc đi đường bị run run rẩy rẩy, nhưng mỗi bước đi trên đất lại rất chắc chắn.
43 Lúc tôi đến phòng chị Nhược Phàm, Cố Tiểu An vẫn còn đang ngủ, cái bụng nhỏ bị phơi ra ngoài chiếc chăn chuyên dụng của bé, theo mỗi nhịp thở cái bụng cũng lên lên xuống xuống, hai cánh tay trắng mập mạp để ngoài chăn, gương mặt tinh tế rất đáng yêu.
44 “Nhìn dáng vẻ keo kiệt của em kìa, sau này tìm được người đàn ông của mình chắc là em đem nhốt anh ta trong nhà mất. ” Chị nhìn tôi ôm chặt An An vào lòng, tức giận lườm tôi một cái, tiện tay ném cái lược sang một bên, thở dài một hơi, chị nói: “Được rồi, chị nói với em những chuyện này cũng không phải là moi móc những điều không vui trong cuộc sống.
45 Phó Quân Nhan mang theo hai tiểu bảo bối đi, tổ diễn vẫn là tổ diễn đó, nhưng mà mỗi khi trở về tầng hai khách sạn nhìn căn phòng ở cuối hành lang kia tôi lại có cảm giác nói không nên lời.
46 Hàn Tại Tuấn hơi nhíu mi, nhìn thấy bóng lưng căng thẳng của Bạch Nhan biết được cô đang che dấu kích động. Sau đó nhìn về con búp bê cũ đang nằm lơ lửng trong tay Bạch Tiêu thì nhíu mày càng sâu, quay đầu lại nhìn cha con nhà họ Bạch chạy theo ở phía sau.
47 Mọi người đều yên lặng, đột nhiên lại truyền đến âm thanh người đàn ông khóc thất thanh. Cha Bạch giống như mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất khóc không thành tiếng.
48 Khi diễn cảnh Bạch Nhan rơi xuống nước, tôi phải chịu biết bao nhiêu là đau khổ ở trong nước. Nếu như so sánh với chị Nhược Phàm, sau khi chị rơi xuống nước chỉ vỗ vỗ mấy cái đã có mấy anh đẹp trai nhảy xuống nước làm anh hùng cứu mỹ nhân thì người thảm nhất vẫn là tôi.
49 Chính thức tham gia vào cuộc sống của Phó Quân Nhan sẽ phát hiện ra anh là một người rất bận rộn, hình như lúc nào công việc của anh cũng chất đống không thể giải quyết xong được.
50 Cuối cùng cũng đến ngày phim “Cô bé lọ lem màu đen” phát sóng tập cuối cùng lên truyền hình, tôi và Phó Quân Nhan rất kiên nhẫn cùng nhau ngồi chờ trên ghế salon.
51 Tôi vẫn luôn nghĩ rằng trên đời này người biết mối quan hệ của tôi và Phó Quân Nhan thì ngoài tôi ra chỉ có Phó Quân Nhan mà thôi, tất nhiên còn cả An An không hiểu mọi chuyện nữa.
52 Tôi mang theo sự say mê cuồng nhiệt đi theo về phía bàn làm việc của Phó Quân Nhan, anh đang ngồi làm việc khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt anh tuấn, đáy mắt mang theo sự dò hỏi.
53 Đối với một đứa trẻ như An An thì mọi ngóc ngách trong nhà đều là chỗ để cậu nhóc thám hiểm, mỗi dụng cụ trong nhà đều là đồ chơi của cậu nhóc. Lúc thì Cố Tiểu An tò mò với cặp hồ sơ của Phó Quân Nhan, lúc thì cái này lúc lại tò mò cái khác, một lần tôi thấy cậu bé cầm con dao gọt hoa quả lên chơi, khi đó tôi bị dọa sợ gần chết.