21 Sau đó, tôi ngồi trên ghế sa lon nhìn một chút rồi lại quay ra ngủ mất. Hôm sau khi tỉnh lại tôi thấy mình đang ngủ trên giường của Phó Quân Nhan, thân hình anh to lớn như vậy mà lại đáng thương ngủ vùi trên ghế sa lon.
22 Tôi diễn mấy cảnh này mệt muốn chết, diễn xong liền nằm thành một khối co quắp lại một chỗ. Thật ra thì chủ yếu là mệt mỏi trong lòng. Lời diễn của Bạch Nhan không nhiều lắm, cô ấy luôn nhẫn nhịn, trừ lúc giống như trẻ con ôm lấy gốc cây đa lẩm bẩm cũng chỉ còn lúc cô ấy nói chuyện với A Mạc, cô ấy chủ yếu là trầm mặc nhớ lại chuyện xưa.
23 Không giống như kiếp trước nữa, hiện tại Phó Quân Nhan đã rất nổi tiếng, cho nên cũng không thể gọi ‘Ám Ảnh’ là bàn đạp của anh được. Nhưng hình như lần này mới là lần mà anh đi sâu vào lòng khán giả nhất.
24 Nằm vùi trên ghế sa lon, tôi lấy điện thoại ra gọi cho cha, là An An nghe điện thoại. Cậu bé rất vui vẻ, rất có tinh thần nói vào điện thoại: “Chị ơi, chị ơi, chị ơi.
25 Mới vừa rồi khi tôi rơi vào mơ hồ, bi kịch ở trước mặt mọi người trên xe dính vào người Phó Quân Nhan… Quả nhiên khi vào trong phòng hóa trang tôi bị bài xích bởi các nữ diễn viên.
26 Ngày hôm sau chúng tôi đi quay phim, Thư Sảng vẫn giữ vẻ mặt không vui nói với chị Nhược Phàm: “Chị bây giờ vẫn còn sức ở đây mà vui vẻ hay sao, sẽ bị cắt đó! Sẽ bị cắt! Chị không phát hiện sau đó người đại diện của Quý Khiết Nhi đi theo phía sau của đạo diễn hay sao? Không cần nghĩ cũng biết họ muốn làm gì rồi, những đoạn nào theo họ thấy không tốt sẽ đều bị cắt sạch cho xem.
27 Lúc này, tôi rất nhớ Phó Quân Nhan, tuy tôi biết anh cách tôi rất gần, khoảng cách của chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ là một con phố. Đối với tôi lúc này, giọng nói của anh là hi vọng duy nhất để cứu vớt tôi.
28 Lúc này, tôi rất nhớ Phó Quân Nhan, tuy tôi biết anh cách tôi rất gần, khoảng cách của chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ là một con phố. Đối với tôi lúc này, giọng nói của anh là hi vọng duy nhất để cứu vớt tôi.
29 Sau đó tôi nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu của Cố Tiểu An: “Chị ơi, chị ơi. ” Cậu bé hình như lại cao thêm rồi, gương mặt nhỏ nhắn hớn hở chạy vào trong lòng tôi.
30 Theo thời gian trôi qua, nội dung phim “Cô bé lọ lêm màu đen” cũng chầm chậm có tiến triển.
Bạch Nhan vẫn lặng lẽ như cũ, nhưng mà, cô dần dần xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Bạch Tiêu, cô làm công trong nhà hàng mà Bạch Tiêu và Hàn Tại Tuấn hay đến, cũng xuất hiện tại tầng cao nhất của Hàn thị, mặc dù chỉ là với tư cách là một lao công quét dọn vệ sinh, sẽ trong bất kì thời điểm nào, cứ không để ý như vậy xuất hiện trước mặt bọn hắn.
31 Bởi vì chuyện lần này là Bạch Tiêu đẩy ngã Bạch Nhan, cho nên toàn bộ nhà họ Bạch cũng không nói gì về việc này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ là cánh tay của Bạch Nhan phải bó bột treo lên khiến cho người ta cảm thấy có chút đau mắt.
32 Đến lúc này có một nhóm người ban đầu căm tức, khó chịu bây giờ cũng vui vẻ trở lại, bắt đầu tiếp tục ghép tôi với Phó Quân Nhan là một đôi. Rồi lại có nhóm người khác ghép tôi với Phòng Đinh Việt là một đôi.
33 Tôi vốn tưởng rằng , cuộc sống đã có thể trở lại bình thường hoặc ít nhất cũng là phát triển theo hướng tốt lên. Nhưng mà, sáng sớm hôm nay, điện thoại của tôi vang lên, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng của Thư Sảng: “Cố Bảo Bối, mở máy tính lên rồi vào trang wed của Jay nhanh lên.
34 Trên đường đi anh Đinh Việt cũng nói với tôi: “Tiểu Ái, mấy người bọn họ đều là những bá vương, hằng ngày hoành hành ngang ngược quen rồi, em đừng coi là thật.
35 Vậy mà cô ta lại gật đầu, nhàn nhạt nói: “Anh nói đúng, tôi không vui vẻ. ” Cô ta quay sang nhìn tôi, cảm xúc trong ánh mắt đó không nhìn ra được, chỉ là đột nhiên khiến người ta có cảm giác như u ám đến đáng sợ, thậm chí trên mặt cô ta còn mang theo cả oán hận, cô ta nói: “Cố Bảo Bối, ngay từ lần đầu tiên khi gặp cô tôi đã rất ghét cô.
36 “Nhưng mà, từ khi có cô…” Giọng nói của cô ta bỗng nhiên biến đổi: “Anh ấy lại không nghe lời tôi nói nữa. Tôi nhìn thấy cô là không vừa mắt, tôi muốn bất ngờ loan tin tức nói xấu cô, vô tình bị anh ấy nghe thấy, anh trực tiếp cướp điện thoại của tôi, hơn nữa còn nói với tôi không cần phải khinh người quá đáng như vậy.
37 Lúc trở về đến khách sạn đã là hơn bốn giờ sáng, trời vẫn còn âm u tối. Tôi kéo lê bước chân mệt mỏi nói tạm biệt với Phòng Đinh Việt, và cũng nói cảm ơn anh.
38 Anh ta dừng một chút lại nói tiếp: “Anh thường nói chị ấy có ơn giúp anh tỉnh ngộ, anh đi theo chị ấy khắp nơi, che chở chị ấy, không phải bởi vì sau này chị ấy chính thức dẫn anh vào nghề, cũng không phải bởi vì sau này chị ấy đối tốt với anh.
39 Cứ khóc như vậy rất lâu, cả cơ thể tôi đều rất mệt mỏi nhưng cũng không bù lại được nội tâm trống không mê man. Cuối cùng mọi việc cũng triệt để kết thúc, trái tim của tôi giống như vừa trải qua một cuộc đánh lớn, vậy mà sau khi khóc xong một trận lòng bàn tay tôi lại đổ đầy mồ hôi.
40 Cứ khóc như vậy rất lâu, cả cơ thể tôi đều rất mệt mỏi nhưng cũng không bù lại được nội tâm trống không mê man. Cuối cùng mọi việc cũng triệt để kết thúc, trái tim của tôi giống như vừa trải qua một cuộc đánh lớn, vậy mà sau khi khóc xong một trận lòng bàn tay tôi lại đổ đầy mồ hôi.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17