1 Do sơ suất của một đồng nghiệp trong việc thiết kế công trình, cả phòng ban hắn phải tăng ca cả tuần nay, thật không dễ dàng gì mới giải quyết được thỏa đáng.
2 Sáng sớm nghe tiếng chim hót để rời giường là một chuyện tương đối tốt, chẳng qua nếu như phát hiện mình thức dậy trong WC, hơn nữa tiểu đệ nhà mình còn chưa cất đi, đang yên vị ngoài quần thì dường như không được tốt cho lắm.
3 Tâm trạng nặng nề, Vu Hằng bắt đầu thu thập phòng ngủ, khóa quần cũng kéo lại chỉnh tề. Do dự mãi, hắn vẫn là bước về phía nhà vệ sinh. Đến khi mở cửa, lần thứ hai nhìn thấy đôi chân lủng lẳng trước mặt, hắn liền cảm thấy lục phỉ ngũ tạng không vỡ nát thì cũng mỗi thứ một nơi.
4 Trong suy nghĩ mỗi người, WC chắc hẳn là một địa phương không mấy trọng yếu. Người ta nhắc tới nhà của mình luôn lãng quên đi nhà vệ sinh, đều là nghĩ tới phòng khách thoáng mát, phòng ngủ ấm áp, gian bếp tiện nghi, có người nào ngốc đến nỗi mang nhà vệ sinh ra mà bàn luận chứ.
5 Tuy nói bởi chuyện này nên đã làm quen được hàng xóm nhà đối diện, nhưng cũng không thể đi nhờ nhà vệ sinh nhà người ta mãi được. Lần thứ hai sau khi từ nhà đối diện đi ra, Vu Hằng bóp bóp nắm tay, quyết tâm tiến về phòng của mình.
6 Vu Hằng từ trong túi áo tìm ra gói thuốc và bật lửa, hút một điếu cho bình tĩnh rồi lôi ghế ngồi trước nhà vệ sinh, suy nghĩ một chút vẫn là mắt nhếch lên, chân bắt chéo, cau mày căm tức nhìn cái thứ trong nhà vệ sinh, một bên nhìn chằm chằm, một bên vẫn là run rẩy.
7 Không cùng chủng loại quả nhiên có chút chênh lệch.
Vu Hằng đã cảm nhận sâu sắc được điều này.
Đối phương tựa hồ không trông thấy biểu tình phức tạp của Vu Hằng, vẫn tiếp tục nói, tính thoảng còn khoa tay múa chân phụ họa.
8 Tuy rằng hiện nay vẫn chưa xác định Mục Quang Minh thuộc chủng loại nào, nhưng Vu Hằng đối với tên kia phần nào mất dần đi cảnh giác thật ra mà nói, hắn nghĩ rằng đều cũng là người làm công cả, tội gì phải khó dễ nhau.
9 Vu Hằng cơ hồ mỗi ngày đều mang ghế ngồi trước của nhà vệ sinh cũng Mục Quang Minh nói chuyện phiếm, mà nếu không còn gì để nói, hắn cũng ngồi đấy tựa hồ đã thành thói quen.
10 Vu Hằng cơ hồ là bay về nhà, lúc mở cửa vội đến mức đánh rơi chìa khóa hai lần, hắn chạy nhanh đến WC, Mục Quang Minh vẫn như cũ treo lủng lẳng trước mặt, một tư thế thong dong, nhàn nhã.
11 Mục Quang Minh bày ra biểu tình chấn kinh quá độ, mắt mở lớn trừng trừng nhìn Vu Hằng, đôi chân nguyên bản lúc nào cũng lắc lư giờ đông cứng. Vu Hằng vốn không có kiên nhẫn, lại thấy đối phương nửa ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì liền bốc hỏa.
12 Ngày hôm sau Vu Hằng được nghỉ nhưng vẫn là chiếu theo thời gian đi làm mà rời giường, bởi vì tối hôm trước lên mạng tới tận khuya nên bây giờ có chút mơ mơ màng màng.
13 Vẫn giữ nguyên bộ dáng như tối hôm trước, Mục Quang Minh yên lặng không nhúc nhích đưa lưng về phía cửa, mặc cho Vu Hằng cầm bồn cầu huơ như nào cũng không thay đổi, điều này làm người nào đó phiền muộn không ngớt.
14 Sau khi về đến nhà, cởi giầy, Vu Hằng liền trực tiếp để chân trần mà bước về phía nhà vệ sinh, ngồi xuống cái ghế đặt trước cửa, đầu tiên là ngửa đầu nhìn thoáng qua, vẫn thấy Mục Quang Minh như cũ ngồi yên bất động, không khỏi than nhẹ một tiếng.
15 Vu Hằng hướng công ty xin nghỉ phép vài ngày, vốn tưởng rằng phải lấy đơn từ chức ra uy hiếp thì mới có được ngày nghỉ trong tay, ai ngờ vỏn vẹn có vài phút sau đã được đồng ý, mà người ký lại là ông chủ chuyên bóc lột sức lao động của nhân viên kia, thật là cho Vu Hằng có cảm giác không thể hiểu nổi trong lòng.
16 Rạng sáng bốn giờ tại bến xe lửa, cả đem hắn cơ hồ không ngủ.
Thu thập hết đồ đạc này nọ, mới ngã lưng xuống giường thì chuông báo thức đã reo lên, dụi dụi mắt mặc áo, còn cố ý bước đến nhà vệ sinh xem xét một chút.
17 Vu Hằng chưa bao giờ hoài nghi khả năng thích ứng của bản thân, lúc trước trong nhà vệ sinh đột nhiên nhảy ra vật thể không xác định lớn như vậy, hắn còn thuận thuận lợi lợi mà tiếp nhận, hiện tại chỉ là về như bình thường mà thôi.