61 Cẩm Luân vương tử nhặt một cánh hoa, đưa lên mũi hít một cái rõ sâu, rồi mỉm cười đáp: “Tiểu Hồ Điệp cô nương vốn là tiên nữ trên trời nên chắc chắn sẽ có tấm lòng từ bi hỉ xả như Bồ Tát, vì thế cô nương sẽ không khoanh tay đứng nhìn chúng sinh gặp khổ nạn, có đúng không?” Gió bỗng cuộn lên, cánh hoa rơi lả tả, Tư Không Tiểu Mễ thu lại chưởng lực mình vừa tung ra: “Tính nhẫn nại của ta có hạn, có gì thì mau nói đi.
62 Chẳng biết Tư Không Tiểu Mễ lôi từ đâu về một bộ quần áo đen sì sì, rộng thùng thình, trông cực dị, nếu mặc nó vào sẽ chẳng thể nhìn ra ba vòng vốn có… Chàng đưa nó cho Tiểu Hồ Điệp rồi ra lệnh: “Thay bộ quần áo đang vận trên người của muội ra, mặc nó vào!” Tiểu Hồ Điệp liền nhìn bộ xiêm y bảy sắc trên người mình rồi lại đưa mắt ngó sang bộ quần áo mà chàng vừa mang về, cuối cùng thì nhăn mặt ai oán kêu lên: “Sao lại phải thế ạ? Bộ quần áo này xấu hoắc à, đã thế lại còn rất bẩn nữa!!! Sao muội lại phải mặc nó chứ??” “Bảo mặc thì cứ mặc vào, hỏi lắm thế để làm gì???” Mặt của chàng còn đen hơn cả Bao Công… Tiểu Hồ Điệp không dám lôi thôi thêm gì nữa, ngoan ngoãn quay về phòng, thay xong quần áo, cô mới dè dặt bước ra cho chàng xem.
63 Trên kệ gỗ khảm vàng, những cuốn sách nghiên cứu đã đóng gáy được xếp ngay ngắn vẫn còn thoang thoảng mùi mực tàu. Bên cạnh những chiếc bút lông được tiện tay để trên bàn là chiếc nghiên mực cổ hình hoa cúc bóng loáng, toát lên vẻ thanh tao của bậc thi nhân, mặc khách.
64 Tiểu Hồ Điệp chẳng hề tỏ ra vui vẻ khi nghe thấy có người mời mình vào cung dự yến tiệc, bởi vì so với việc ngồi nhìn một bàn chất đầy sơn hào hải vị mà không thể nuốt nổi thứ gì,chỉ biết ngồi gặm hoa quả thì cô thà ở nhà đánh chén thức ăn do Tư Không Tiểu Mễ nấu còn sung sướng hơn.
65 Trăng rằm sáng vằng vặc, vốn dĩ không phải là thời khắc thích hợp để đột nhập vào hoàng cung, cho nên nếu muốn cứu người thì phải hành động hết sức cẩn thận, nếu không hành tung của mình sẽ rất dễ bị bại lộ.
66 Tư Không Tiểu Mễ đâu phải là người dễ đối phó, dù đang bị cầm tù nhưng chàng vẫn không hề mất đi phong thái bất phàm của tuyệt đại anh hùng: vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, mắt rực cháy như ngọn đuốc, tư duy và suy nghĩ không hề bị sứt mẻ bởi mấy lời đe dọa vớ vẩn của kẻ đối diện.
67 Không ngờ, bà lão đó lại gạt phắt tay Tiểu Hồ Điệp ra, hằn học quát cô: “Đừng có giả vờ tốt bụng với ta!!!!” Cái túi liền rơi ‘bịch’ xuống đất, nước bắn ra tung tóe.
68 Trước khi một mình đột nhập vào cung cấm để giải cứu người, Tư Không Tiểu Mễ đã lên kế hoạch đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra, bao gồm cả việc bảo đảm an toàn cho Tiểu Hồ Điệp.
69 Lâm Nhược Thủy vận bộ bạch y, thanh thoát tao nhã như đóa sen chớm nở, khiến người người chao đảo, quyến rũ mê hồn. Tiểu Hồ Điệp thì mặc bộ xiêm y bảy màu, đôi mắt trong veo thuần khiết, không vướng chút bụi trần, trên người lại toát ra mùi thơm thoang thoảng, mỗi bước đi nhẹ nhàng như gió thoảng hương hoa.
70 Độc tính của ‘nước mắt dã lang’ không thuốc nào có thể chữa nổi, vì vậy trước mắt Cẩm Luân vương tử vẫn là chủ nhân của Tư Không Tiểu Mễ, dù chàng có bị giải về Tư Không hoàng triều thì chỉ cần có cơ hội, chàng sẽ tự mình trốn về bên hắn.
71 Hắc y nhân bèn tiến lại gần Tư Không Tiểu Mễ, không biết ả đã lầm rầm nói vào tai chàng câu gì mà khiến chàng vốn đang gầm gừ đòi thoát ra ngoài phải im lặng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
72 Bươm bướm, khu núi phía sau toàn là bươm bướm. Đủ các loại bướm lớn nhỏ, hình dáng khác nhau, muôn màu muôn vẻ, còn có cả những loại lần đầu tiên xuất hiện trên chốn nhân gian khiến cho người có tầm hiểu biết đáng khâm phục như Lâm Nhược Thủy cũng phải thốt lên kinh ngạc.
73 Ngày thứ ba, Tiểu Hồ Điệp trốn vào một góc khuất vừa gặm ngô sống vừa theo dõi Tư Không Tiểu Mễ đang nhàn nhã ngồi trong tửu lâu ở đằng xa ăn uống. Chàng từ tốn gắp từng món đưa lên miệng thưởng thức còn cô cứ đau đáu đứng nhìn thèm thuồng, nước miếng ứa ra giọt tong tong, trông rõ là khổ.
74 Nhìn kĩ, thì ra là bà lão dở điên dở khùng lần trước đã cướp đồ ăn của cô ở ven đường, không ngờ lại gặp bà ấy tại chốn này, chỉ là bữa nay, quần áo bà ta rách rưới tả tơi, thậm chí còn hôi hám bẩn thỉu hơn bữa trước mà thôi.
75 Tư Không Tiểu Mễ không thể tin nổi cúi xuống nhìn đám thức ăn bị nghiền nhoe nhoét lẫn dịch vị dạ dày dính trên ngực áo mình, giận sôi gan, chàng bèn gầm lên quát tháo: “Mẹ kiếp, ngươi dám nôn ra người ta hả?” Chàng vẫn chưa kịp đụng đến sợi tóc nào của cô, cô đã ói đầy ra người chàng, mùi chua thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến chàng lợm giọng, chỉ chực nôn! Tiểu Hồ Điệp không thể nói chuyện, chỉ biết chớp mắt rồi chuyển sang chau mày, cuối cùng là khoa chân múa tay loạn xạ, chẳng hiểu cô đang muốn diễn đạt điều gì.
76 Cách nướng gà của Đông đại nương quả thực hết sức đặc biệt. Trước tiên bà ta tóm gọn lấy một chú gà béo mầm đang vô tư đi lại trong sân rồi tung thẳng lên trời, kế đó thì thấy từng nhúm lông gà bay tứ tung còn bóng tay của bà ta thì loang loáng trên không, chớp mắt, bộ lông gà rậm rì bóng mượt đầy kiêu hãnh của nó đã bị vặt trụi húi! Đương nhiên là chú gà trống đó vẫn mở mắt thao láo, miệng vẫn quang quác kêu inh ỏi, ý như đang kháng nghị hành động vô duyên vô cớ vặt trụi bộ ‘quần áo’ trên người mình vậy.
77 Băng qua một cánh rừng rộng mênh mông, trèo qua một ngọn núi cao chót vót, vật vã vượt qua một rừng cỏ gai bát ngát, len lỏi luồn cúi trong một cái động vừa sâu vừa chật, bò mãi mới thấy phần bên trong động rộng ra đôi chút.
78 ‘Nước mắt dã lang’ được chế từ nước dãi của con sói điên cuồng tàn bạo nhất trên thảo nguyên rồi làm phép bỏ bùa để tạo thành thứ kỳ độc khống chế tâm trí của người uống phải nó.
79 Thấy có người phơi bày thân phận thật sự của mình ra, Đông đại nương bèn tỏ ra vô cùng tức giận: “Ta với lão Lang Chủ bạc tình bạc nghĩa đó không hề có bất cứ mối quan hệ nào cả, các ngươi nhận nhầm người rồi!” Đôi chân mày lá liễu của Xuất Trần cô nương liền nhíu lại, trừng mắt vạch trần tội ác của bà ta ra: “Suốt hai năm ròng rã sống trong hậu cung Lang quốc, ngày nào cũng phải chịu ngươi hành hạ giày vò, chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhầm ngươi được nữa ư?” Đông đại nương cố cãi đến cùng, chết cũng không chịu nhận: “Ta đã nói không phải là không phải! Ai muốn làm Lang Hậu thì đi mà làm, đừng có đến đây làm phiền ta!” Dịch Thủy Vân bèn hừ lạnh: “Mụ tưởng mình chịu cải trang thành dân đen, rúc ở nơi khỉ ho cò gáy này để kiếm sống qua ngày thì bọn ta sẽ quên hết mọi tội ác mà mụ đã gây ra mười năm trước rồi tha thứ cho mụ sao? Đừng có hòng! Cho dù mụ có trốn đến cùng trời cuối đất thì ta vẫn tìm ra mụ để đòi món nợ máu này!” “Mười năm trước ta không hề sai người truy sát mẹ con Xuất Trần! Lẽ nào, ngươi muốn bắt ta trả món nợ máu mà ta không hề làm ư?” “Xuống địa ngục mà nói những lời xảo trá này với Diêm Vương!” Lời dứt, ánh kiếm bỗng lóe lên, Dịch Thủy Vân công kích trực diện về phía Đông đại nương, Tư Không Tiểu Mễ thấy tình thế biến chuyển không như mong đợi liền lao vào cản y lại, hai người bèn quay ra đánh nhau chí tử.
80 Do Tư Không Tiểu Mễ sống chết cũng không chịu uống thuốc nên bốn người có võ công thâm hậu là Lâm Nhược Thủy, Tư Không Trạm, Dịch Thủy Vân và Lang Hậu đều nhất loạt xông vào đòi trói giữ chàng lại, sau một hồi giao đấu kịch liệt, cả bốn người họ mới thừa thế lao vào trói gô chàng lại rồi điểm huyệt, để chàng không thể kháng cự được nữa.