1 * Chương 1 :Tại một ngôi biệt thự phía ngoại ô thành phố, khác với không khí se lạnh của mùa thu ở ngoài trời, bên trong nhà là không khí vô cùng ấm cúng với những tiếng nô đùa nói chuyện của hai đứa trẻ trong nhà, bởi hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của nó.
2 * Chương 2:Cuối cùng thì sau những năm tháng luyện tập, sống ở đây nó đã có một kết quả không hề tồi. Tốt nghiệp đại học danh tiếng, hoàn thành nhiều khóa học mà cậu yêu cầu, giờ nó đã có thể tiếp quản công ti.
3 * Chương 3:- Băng, đậy thôi nào- Anh nhẹ lay người nó dậy, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, không nên đến muộn, không sẽ bị hỏng hết hình tượng học sinh nghiêm túc mất.
4 * Chương 4Bây giờ đã vào tiết 4, nó chả biết đi đâu nữa, mới đến trường nên chưa biết đường, thôi thì làm học sinh chăm vậy. Nó bước trên khu hành lang về lớp, bất chợt nghĩ đến hắn và hình ảnh vừa rồi, thật sự rất khác.
5 * Chương 5:Cơn gió se lạnh của mùa thu kẽ lùa vào những lọn tóc màu hạt rẻ nhạt, người con gái nhỏ bé ngồi bó gối trên nền cỏ xanh mướt còn hơi chút ẩm.
6 * Chương 6Ngày mới lại đến, một không khí thật dễ chịu. Trời trong với tiết gió se lạnh của mùa thu làm cho con người thêm sức sống. - Chào buổi sáng, Băng, Quân, Ken- Vừa bước vào cửa lớp tụi nó đã nhận được sự đón tiếp nồng hậu của Tuấn, cả ba không nói, chỉ cùng gật đầu thay cho lời chào, có lẽ sáng chưa ăn gì chăng.
7 * Chương 7:- Cậu ki bo kẹt sỉ đến mức này sao tên lắm mồm- Băng Nhi phàn nàn thất vọng khi biết nơi mình sẽ ăn trưa là một quán ăn nhỏ bên đường. Cô nàng hí hửng đi cùng vì nghĩ có thể trả thù Tuấn bằng cách ăn sạch túi tiền của cậu, nhuwng với cái quán nhỏ xíu này thì có thể làm gì cái ví tiền cỡ bự của cậu ta cơ chứ.
8 * Chương 8:- Ôi. . . khô. . . ng, không đi nổi. . . nữa rồi- Băng Nhi thở hồng hộc, vừa nói đứt quãng vừa đấm thùm thụp vào chân, được vài cái thì cô nàng lăn luôn xuống bãi cỏ khi chân vừa chạm đến.
9 * Chương 9:Một ngày mới với không khí trong lành, tươi đẹp. Nhưng có vẻ tâm trạng của một số người thì không tươi đẹp chút nào. - Sao cậu có thể ác độc như vậy chứ?- Ken khổ sở ôm một chồng sổ sách, giấy tờ của công ty bước vào xe.
10 * Chương 10:Hành lang của khu thể dục vắng lặng, duy nhất chỉ có tiếng bước chân vang lên. Những âm thanh cô độc giữa không gian rộng lớn, hiện lên hình ảnh của người con gái mảnh khảnh với bộ quần áo ướt đẫm.
11 * Chương 11:- Thì. . . - Nó hơi ngập ngừng rồi toan đứng dậy thì bị hắn kéo dật lại. Một sự cố bất ngờ sảy ra, và có vẻ đúng như mong muốn của hắn. Lực kéo hơi mạnh nên cả người nó đổ vào hắn, nhưng chưa dừng ở đó, hắn và nó bị trượt xuống, lăn vài vòng rồi cả hai tiếp lại nơi tận cùng của chân đồi.
12 * Chương 12:- Hai người. . . - Sao. . . sao có thể. . . ?Tuấn và Nhi lắp bắp, họ không tin vào mắt mình. - Chỉ là giả thôi. - Quân lên tiếng giúp hai người hiểu tình hình theo hướng tích cự hơn.
13 * Chương 13:Ánh nắng nhẹ yếu ớt của ngày đông khẽ xuyên qua các tán lá trong vườn xanh, những cây xanh chẳng hề bị mất đi lá vì cái giá lạnh của đông hay sự vô tình của gió.
14 * Chương 14:Nhà hàng Trần Thị. Một trong những nhà hàng của công ty Trần Thị, là nơi nằm trên đường của trung tâm thành phố, thường xuyên tổ chức các bữa tiệc lớn.
15 * Chương 15:- Vừa rồi, có ai đó ý kiến với cô bé?Không khí trong nhà hàng bỗng bao trùm bởi sự im lặng nghẹt thở. Đây là đang lên tiếng bảo vệ cô bé sao?Nhận thấy không khí hơi căng thẳng, ông Trần lên tiếng chào hỏi:- Chào cậu, rất vui khi đã đến dự sinh nhật của con gái tôi.
16 * Chương 16:Sân trường. . . nắng. Ánh nắng dịu nhẹ hiếm hoi của ngày đông chiếu tia sáng lẻ loi xuống nền gạch bóng loáng. Một cơn gió đông khẽ lùa qua khẽ lá thưa thớt của cây xanh, là xuống mặt đất, cuốn đi những chiếc lá khô vô tình bị rơi rớt.
17 * Chương 17:- Mình có thể ngồi đây được không?Tiếng nói nhẹ nhàng, êm dịu khẽ vang lên bên cạnh bốn người, ba người cùng ngẩng đầu lên, còn một người mà ai cũng biết là ai rồi vẫn đang nhắm hờ mắt chờ đồ tiện thể, cơ hồ không quan tâm đến người xung quanh nữa.
18 Chương 18:Reng. . . reng. . . Cả lớp cùng ra về, nó cũng cho sách vào ba lô, ngay lập tức nhìn thấy vết máu khô trên bàn, hơi nhíu mày rồi lại giãn ra, nó quay sang thì Ken đã đứng đó từ khi nào.
19 Chương 19:Ánh đèn công viên chiếu những ánh sáng vàng nhạt ấm áp, khẽ xua đi cái lạnh của mùa đông đang dần đến. Cũng như không khí nơi đây, hai bóng người một trai một gái ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo của công viên nhưng dường như họ không hề cảm thấy lạnh.
20 Chương 20:- Em đang làm gì vậy?Quân lớn tiếng từ ngoài cửa khiến nó giật mình. - Sao lại lục tủ của anh?- Không để nó trả lời, Quân nhanh tay đẩy xe vào trong và giật lấy tập hồ sơ trong tay nó với một lực khá mạnh.