61 Tuyết lớn rời hết vài ngày, cuối cùng cũng dừng lại, thái dương không lộ diện kai hôm nay cuối cùng cũng tươi cười lộ mặt (thái dương= mặt trời), ánh sáng sáng chói soi rọi khắp mặt đất, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
62 trong phút chốc Ngạo Phong lặng đi, âm thanh ấy lại lần nữa vang lên, lần này, vì tĩnh lặng, cho nên, không những Ưu Vô Song mà ngay cả Ngạo Phong cũng nghe rõ.
63 Các a hoàn và bọn tiểu tốt (ôsin nam) nghe thấy lời của Lí ma ma, lập tức không quan tâm đến Ưu Vô Song, tiếp tục tiến vào nhà.
Ưu Vô Song tức giận vô cùng, nàng phẫn nộ nhìn Lí ma ma, đang định nói gì, bỗng sau lưng truyền lại âm thanh lạnh lùng: “Lí ma ma, là ai cho ngươi to gan như vậy cả gan dám tự tiện lục soát viện lạc của vương phi?”
Lí ma ma vốn dĩ khí thế kiêu căng, bởi vì hôm nay bà ta đem theo rất nhiều người đến đây, và bà ta vốn không e sợ người vương phi đã thất sủng này, nhưng, khi thấy Ngạo Phong dìu Vân Nhi xuất hiện sau lưng Ưu Vô Song, khuôn mặt khiên định cuối cùng cũng biến sắc.
64 Còn Ngạo Phong đứng cạnh quan sát sự tình từ đầu đên cuối lại không lạc quan như vậy, ánh mắt hắn ta thoáng qua tia do dự, Lí ma ma làm người, tuy hắn không rõ lắm nhưng mà bình thường, với trình độ đối nhân độc ác như bà ta, bà ta cực kì nhỏ nhen và thù dai, khi nãy Ưu Vô Song nhục mạ bà ta, e là dau này khó yên ổn, suy cho cùng, Ưu Vô Song tuy là vương phi, nhưng lại không được vương gia yêu thương, nếu như một sớm một chiều Ưu Vô Song mất đi quyền lực, khi đó, Lí ma ma tuyệt đối không bỏ qua cơ hội báo thù.
65 Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song trong lòng bất giác lạnh thêm vài phần, trong lòng càng căng ghét Lãnh Như Tuyết, đương nhiên cũng không có hảo khí nói với Ngạo Phong: “ngươi về nói lại với tên nam nhân chết tiệt kia, nói là, bổn tiểu thư đối với yến tiệc không có chút hứng thú, hắn muốn cùng người tình cũ tương hội, việc này không liên can đến bổn tiểu thư.
66 Ưu Vô Song quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Tuyết toàn thân bạch y, đang dựa vào cửa của viện lạc, đôi mâu sâu đen đang nhìn nàng, môi mỏng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng tựa hư tựa vô.
67 “thả ngươi ra?” Lãnh Như Tuyết đột nhiên kéo lấy tay Ưu Vô Song siết chặt sau lưng hắn, để cơ thể nhỏ bé ấy nép sát vào cơ thể cao to vạm vỡ của mình, cúi đầu dùng mặt nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt ửng hồng của nàng, âm thanh cực kì gợi tình: “Ưu Vô Song, ngươi đừng động đậy, nếu không, bổn vương không ngại tại đây ăn ngươi!”
Ưu Vô Song tuy ở thế kỉ 21 không có bạn trai, nhưng nàng không phải là ngốc, bây giờ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được, bộ phận nào đó của Lãnh Như Tuyết, đang nép sát vào bụng nàng, hơn nữa, vậy ấy đang biến hóa với tốc độ kinh người.
68 Đối diện với sự uy hiếp của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, trong lòng nàng thậm chí không có chút cảm giác hoảng sợ, nàng chỉ lạnh lùng, kinh bỉ nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó lạnh nhạt nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi không cần uy hiếp ta! Đừng nói là ngươi không thích bổn tiểu thư, bổn tiểu thư đối với ngươi cũng không có chút cảm giác gì? Ưu Vô Song ta chỉ muốn biết, có phải ngày mai ta bồi ngươi đi tham dự yến tiệc của nữ nhân kia, trước mặt mọi người nói ra sự thật của việc lên nhầm kiệu hoa, ngươi sẽ cho ta hưu thư, rời khỏi đây?”
Thấy dung mạo bình tĩnh lạnh nhạt của Ưu Vô Song, không biết tại sao, Lãnh Như Tuyết cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tay siết chặt lấy Ưu Vô Song vì lời nói này mà khẽ bất động, qua một lúc lâu, mới xanh mặt, lạnh lùng nói: “lời bổn vương đã nói, đương nhiên giữ lời, nhưng mà, tốt nhất ngươi đừng giở trò trước mặt bổn vương, nếu như ngươi dám tổn hại Ưu Vô Song, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Ưu Vô Song hất bỏ tay của Lãnh Như Tuyết, lạnh lùng cười, nói: “ngươi yên tâm, bổn tiểu thư đến khi ấy nói ra sự thật, ngươi chỉ cần đưa ta hưu thư là được, đối với nữ nhân kia của ngươi, bổn tiểu thư không thèm nhìn ả một cái! Bởi vì, ả khiến ta ghê tởm!”
Ưu Vô Song lặng lẽ nhìn Lãnh Như Tuyết, trong lòng cười lạnh, đợi khi hưu thư đến tay, nàng tuyệt đối không quay đầu lại, nhưng mà trước khi rời khỏi đây, nàng sẽ cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của Ưu Lạc Nhạn!
Nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt trên môi Ưu Vô Song, cảm giác không vui trong lòng Lãnh Như Tuyết càng mãnh liệt, mặt hắn trầm lại, bỏ mạnh Ưu Vô Song ra, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi tốt nhất nhớ lời hứa với bổn vương!”
Ưu Vô Song hừ nhẹ một tiếng, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi yên tâm, đến lúc đó bổn tiểu tư tuyệt đối không bám ngươi không buông, ảnh hưỡng đến ngươi và nữ nhân kia chàng chàng thiếp thiếp, nhưng mà, tới lúc đó, ngươi phải trả lại giá trang cho bổn tiểu thư! Từ nay về sau, ngươi và bổn tiểu thư không ai nợ ai!”
Trên mặt Lãnh Như Tuyết lộ ra tia cười miệt thị, chế nhạo: “quả nhiên là một nữ nhân tham tài! Bị bổn vương từ rời còn không quên lấy đi giá trang!”
Ưu Vô Song với vẻ mặt không chịu thua, cãi lại: “ngươi đã từ bổn tiểu thư, đã mất đi tư cách có giá trang phong mãn của bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư lấy đi đồ của mình, có gì là sai? Ngươi đường đường là thất vương gia, chắc không để mắt đến chút giá trang đó của bổn tiểu thư chứ?”
Mặt Lãnh Như Tuyết lạnh lại, lãnh lẽo nói: “như ý ngươi! Đến lúc đó, đừng cầu xin bổn vương thu hồi hưu thư!”
Nói đến đây, Lãnh Như Tuyết ngập ngừng, lại lạnh lùng nói vọng vào một góc vườn: “Ngạo Phong, chúng ta đi!”
Dứt lời, hắn nhìn cũng không nhìn Ưu Vô Song, phẩy tay áo, khuôn mặt lạnh lẽo, bước khỏi viện lạc.
69 Hắn từng hoài nghi Ưu Vô Song giả điên giả dại chỉ vì muốn gả cho hắn, trở thành vương phi của hắn, cho nên mới hao tổn tâm cơ chia rẽ hắn và Ưu Lạc Nhạn.
70 Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong bất giác khẽ lắc đầu, phủ định ý nhĩ trong lòng.
Hắn ta tự phụ không có tài cán gì, nhưng mà, nhìn người tuyệt đối không sai, như là a hoàn xảo quyệt đêm qua, tuy trên người nàng ta mặc y phục a hoàn của thất vương phủ, nhưng thân phận tuyệt đối không phải là một a hoàn bình thường.
71 Sắc mặt Lãnh Như Tuyết lúc này gần như là khó coi đến cực điểm! Hắn cố gắng nén cơn giận vô cớ, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, đáp: “nếu như thần đệ cự tuyệt thì sao?”
Lãnh Như Tuyết mấy lần cự tuyệt và địch ý vô cớ khiến Lãnh Như Phong có mơ hồ, hắn ta cảm thấy có chút không đúng.
72 Lãnh Như Phong còn chưa kịp phản ứng sau lời nói của Lãnh Như Băng, tiếp theo là nhìn thấy màn kịch này quả thất khiến hắn ta ngẩn ngơ hẳn, không dễ gì mới hoàn hồn, nhìn khuôn mặt đen của Lãnh Như Tuyết, lại nhìn Ưu Vô Song bám lấy đại hoàng huynh không chịu buông kia, qua một hồi lâu, mới nhỏ tiếng nói: “thì ra nàng thật sự không phải a hoàn….
73 Còn Lãnh Như Phong nghiêng người ngẩn ngơ nhìn Ưu Vô Song, tuy rằng hắn ta vừa mới từ Lãnh Như Băng biết được a hoàn trêu chọc hắn ta là vương phi của thất hoàng đệ, nhưng mà, khi nghe thấy Lãnh Như Tuyết chính miệng nói ra, thật sự vẫn kinh ngạc vô cùng.
74 Thấy hai người đương đầu không ai nhường ai, Lãnh Như Phong cảm thấy bản thân hết cách, hắn ta sợ hai người lại có hành động xung đột gì, nhanh chóng nói với Lãnh Như Băng: “đại hoàng huynh hôm nay sao lại đến phủ của thất hoàng đệ?”
Lãnh Như Băng cười nhẹ một tiếng, đáp: “lục hoàng đệ biết rồi còn vờ hỏi, hôm nay bổn thái tử tới đây là tìm lục hoàng đệ về, phụ hoàng nói, vài ngày nữa công chúa Tử Việt quốc sẽ đến, hy vọng lục hoàng đệ sớm ngày về cung, chuẩn bị nghênh đón công chúa Tử Việt quốc.
75 Liễu Yên Nhiên tuy là người có tâm cơ nhiêu và thâm sâu, nhưng mà, dù sao ả cũng chỉ là một nữ lưu không biết võ công, bị Ưu Vô Song một người từng luyện qua Taikondo đẩy như vậy, đương nhiên mất cân bằng, ngã mạnh xuống đất.
76 Vân Nhi thấy Ưu Vô Song ngẩn người, bất giác lo lắng kéo tay áo Ưu Vô Song: “tiểu thư, kì thực người không cần vì nô tì ma đắc tội Liễu thị nhân, Liễu thị nhân này vốn là hoa khôi của thanh lâu, thủ đoạn rất lợi hại, bây giờ tiểu thư vì nô tì mà đắc tội ả, e rằng ả không thôi đâu.
77 Sớm tinh mơ, màn sương bao phủ không gian, mông mông lung lung phủ lên vạn vật.
Một tia sáng mặt trời xuyên qua màn sương mỏng, soi rọi lên cây nở đầy hoa mai, trên cánh hoa còn đọng vài giọt sương, tạo nên màu bảy sắc, làm cho người ta không khỏi kinh ngạc trước mĩ cảnh bình minh.
78 Lãnh Như Tuyết trước nay tính cách nóng nảy, lúc này lại không hề nổi giận, hắn nhìn Ưu Vô Song đỏ cả mặt kia, khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười tà mị, một lần nữa áp sát khuôn mặt có chút nóng lên của Ưu Vô Song, nói: “nữ nhân, ngươi đang khơi dậy dục vọng của bổn vương?”
Hơi thở nóng ấy phả vào mặt Ưu Vô Song, khiến mặt nàng có chút nhột nhột, trong người bỗng dâng lên một trận tê dại.
79 Xe ngựa hào hoa chầm chậm dừng lại trước cửa phủ thái tử.
Lãnh Như Tuyết bước xuống xe trước, mặt hắn trầm lại, không thèm đợi Ưu Vô Song còn chưa xuống ngựa, trực tiếp bước vào trong phủ thái tử.
80 Hương thơm tựa hoa lan, cộng thêm hương thơm nhàn nhạt trên người Ưu Vô Song, khiến tim Lãnh Như Tuyết loạn nhịp, lòng dâng lên một cảm giác rạo rực, từ bụng từ từ dâng lên, làm cho cánh tay ôm chặt nàng bất nhẫn khẽ thu chặt hơn.