81 Nhìn nụ cười hạnh phúc của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết suýt chút nữa là cắn trúng lưỡi, nếu như hắn chính là thất vương gia trong miệng nàng, hắn còn tưởng điều nàng nói là thật!
Nhưng mà, dù vậy, hắn vẫn bị nụ cười nghiêng thành của nàng hớp hồn, thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, lòng hắn thầm dâng lên cảm giác muốn giữ nàng bên người và bảo vệ nàng!
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn phút chốc biến sắc.
82 Mọi người xung quanh căn bản không biết cuộc đấu khẩu giữa hai người, nhìn bọn họ ôm nhau còn thêm phần ngưỡng mộ, cảm thấy thất vương gia và thất vương phi quả là phu phụ tình thâm.
83 Ưu Lạc Nhạn cực kì thân thiết kéo tay Ưu Vô Song, chầm chậm bước khỏi đại đường, sau đó hai người hướng về phía hoa viên sau phủ mà đi, trong ánh mặt của những người không biết gì, họ nhìn rất giống tỉ muội tình thâm.
84 Lãnh Như Tuyết bồng Ưu Lạc Nhạn dậy, tỉ mỉ xem xét vết thương trên trán ả, dịu dàng hỏi: “Lạc Nhạn, nàng sao rồi? Vẫn ổn chứ? Tất cả đều là lỗi tại ta, ta không nên dẫn ả điên ấy đến đây!”
Kì thực Ưu Lạc Nhạn bị thương không nặng, bởi vỉ,ả chỉ cố ý, khi thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện cách đó không xa, cho nên mới giả vờ kích nộ Ưu Vô Song, sau đó Ưu Vô Song động thủ với ả, ả giả vờ đụng phải hòn non bộ.
85 Nghe thấy những lời này cửa Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết chỉ cảm thấy như bị dội thau nước lạnh từ đầu xuống, mặt hắn tái xanh nhìn Ưu Lạc Nhạn, không dám tin hỏi: “Lạc Nhạn, nàng nói gì vậy? Nàng không phải nói, ngày đại hôn, nàng bị Ưu Vô Song hảm hại, cho nên bị ép gả cho đại hoànghuynh sao?”
Ưu Lạc Nhạn lúc này cũng không lo đến Lãnh Như Tuyết, ả chỉ sợ mất đi địa vị thái tử phi! Cho nên, đối diện với sự tri vấn (hỏi tội) của Lãnh Như Tuyết, ả thầm cắn răng, tỏ thái độ đáng thương: “thất vương gia hiểu lầm ý của ta rồi, ngày đại hôn thật sự là ta bị tỉ tỉ bày mưu lên nhầm kiệu hoa, nhưng mà, ta từ khi gả cho thái tử gia, đã yêu thái tử gia….
86 Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Băng và Lãnh Như Tuyết sắc mặt cùng biến, quay nhanh qua, chỉ tháy không biết từ bao giờ, Lãnh Như Phong đã bế Ưu Vô Song dậy, đang lúng túng đứng đó không biết phải làm gì.
87 Ưu Vô Song chỉ cảm thấy như bị cơn bạo bệnh, cơ thể mềm nhũn, không có tí sức lực, nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng đôi mắt lại cứ dán chặt vào nhau, nặng nề vô cùng.
88 “đoạt thê?” Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết không hề tức giận, mà ngược lại mỉm cười, liếc nhìn Ưu Vô Song đầy thái độ nghi hoặc, sau đó mới nói với Lãnh Như Tuyết: “bổn thái tử chỉ thành toàn thất hoàng đệ thôi! Hơn nữa, thất hoàng đệ và thất vương phi thành thân đã lâu, không lẽ không phát sinh quan hệ gì? Điểm này, thất hoàng đệ không cần bổn thái tử nói, chắc cũng hiểu ý của bổn thái tử?”
Ý của Lãnh Như Băng, Lãnh Như Tuyết tự nhiên hiểu rõ, ý của hắn ta là hắn và Ưu Vô Song thành thân lâu vậy, Ưu Vô Song và hắn đương nhiên có nguyên phòng, cho nên, Ưu Lạc Nhạn tuy là người của đại hoàng huynh, nhưng Ưu Vô Song cũng không nguyên vẹn, họ xem như bình đẳng, không ai nợ ai.
89 Lãnh Như Băng trầm mặt, nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “thất hoàng đệ, bây giờ cơ thể nàng ta đang rất yếu, không phải là lúc ngươi đấu khí!”
Lãnh Như Phong cũng lo lắng nhìn Ưu Vô Song hôn mê kia, nói: “thất hoảng đệ, có việc gì đợi khi nàng ấy tinh 3lai5 hãy nói, đệ bây giờ như vậy sẽ làm nàng ấy bị thương đấy!”
Lãnh Như Tuyết không vì thế mà xiêu lòng, hắn cảm thận ôm lấy Ưu Vô Song, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong một cái, nói: “lục hoàng huynh hãy tự lo việc của mình và công chúa Tử Việt quốc đi!”
Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết lại dừng lại, sau đó lạnh lẽo nói với Lãnh Như Băng: “đại hoàng huynh, đạ ta huynh đã mời, cáo từ!”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết bế Ưu Vô Song, quay người rời khỏi.
90 sau khi biết Ưu Vô Song là vương phi ngốc nghếch kia, hắn ta cơ hồ không dám tin, bởi vì, khi Ưu Vô Song là Lãnh Như Tuyết thành thân, hắn ta đã gặp qua nàng một lần, khuôn mặt nàng khi ấy dính đầy bụi dơ, dung mạo tựa như ma quỷ, xấu xí không thể tả.
91 Lãnh Như Băng lạnh nhạt nhìn Tiêu Tịch, Tiêu Tịch vẫn thản nhiên như thường ngày.
Còn nhớ, khi lần đầu tiên hắn ta gặp Tiêu Tịch, y cũng thản nhiên ngồi dưới gốc mai, lạnh nhạt nhìn hắn ta.
92 Thất vương phủ.
Ưu Vô Song đang đứng ở tiền viện của Vô Trần điện, chán nản nhìn mây trắng trôi trên trời.
Từ khi đi tham gia sinh khắc của Ưu Lạc Nhạn, đã qua bảy tám ngày, nàng vì mất máu quá nhiều mà cơ thể suy nhược, nay cũng hồi phục lại.
93 Nghe hết những lời mà a hoàn ấy nói, lại nghe những lời nói băng giá của Lãnh Như Tuyết, Vân Nhi nhất thời sợ trắng cả mặt, trong lòng bất giác lo lắng thay cho Ưu Vô Song.
94 Một hàng người theo sau Ưu Vô Song đến Liễu viện, Ưu Vô Song không đợi hạ nhân vào thông báo đã xông vào tẩm phòng của Liễu Yên Nhiên.
Đến trước cửa tẩm phòng, một a hoàn canh cửa thấy Ưu Vô Song đến, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn, nhưng mà ả ta rất nhanh đã khiên định lại, tiến lên trước chặn Ưu Vô Song, cứ như cố ý, lớn tiếng nói: “vương phi, Liễu thị nhân đang nghĩ ngơi, người không thể vào….
95 Ưu Vô Song liếc nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Liễu Yên Nhiên, giễu cợt: “Liễu Yên Nhiên, ngươi bây giờ có thể cho ta biết tại sao trong máu xảy thai của ngươi lại có lông gà?”
Sắc mặt Liễu Yên Nhiên trắng bệt, qua một hồi lâu, ả mới run cả người, căm hận nhìn Ưu Vô Song, thét lên: “ngươi thật thâm độc, ngươi hại ta mất đi đứa con, bây giờ lại còn định vu oan cho ta?”
Ưu Vô Song không hề tức giận, ngược lại nàng chỉ cười nhẹ một tiếng, nói: “được rồi, Liễu Yên Nhiên, ngươi định diễn kịch đến khi nào hả? Ngươi nói khi ấy vì ta đẩy ngươi một cái cho nên ngươi xảy thai, nhưng mà việc ấy là do ngươi chủ động gây sự, còn nữa, việc đó cách nay đã hơn mười ngày, không lẽ trong mười ngày nay ngươi không biết mình đang mang thai? Sao lúc trước không nói, bây giờ đột nhiên xảy thai? Có phải ngươi sợ nói sớm sẽ bị người khác nghi ngờ?”
Sắc măt Liễu Yên Nhiên càng khó coi, đôi tay ả siết chặt với nhau, tức giận quát: “ngươi nói bậy! Rõ ràng là vì ngươi ta mới mất đứa con, ta….
96 Lãnh Như Tuyết vẫn nắm chặt tay nàng, cơ hồ không có ý định buông ra, dung mạo tuấn mĩ của hắn thoáng qua một tia kì quái, cánh tay siết chặt tay Ưu Vô Song khẽ dùng lực, Ưu Vô Song không phòng bị, nhất thời bị hắn kéo vào lòng.
97 Khi Ưu Vô Song hoàn toàn không còn sức lực phản kháng, Lãnh Như Tuyết đột nhiên đẩy mạnh nàng ra.
Hắn đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song rơi lệ, trên môi hắn có một vết thương nhỏ, đó chính là kiệt tác của Ưu Vô Song, lúc này ánh mắt hắn có chút gì đó, nhưng mà hắn lại cố gắng che đậy đi.
98 Ưu Vô Song cho là hắn ta đang chào mình, nên chỉ tùy miệng ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà vị tiểu tốt lúc này lại làm ra một động tác không hợp quy cũ, chỉ thấy hắn ta đưa tay kéo nhẹ áo Ưu Vô Song, hạ giọng nói: “vương phi, hậu viện có người tìm vương phi.
99 Cũng không thể trách Ưu Vô Song kinh ngạc như vậy, bởi vì, vị tiểu tốt kia không phải là ai khác mà chính là lục hoàng tử, Lãnh Như Phong.
Lãnh Như Phong nhìn thái độ kinh ngạc của Ưu Vô Song, cũng nhìn lại trang phục tiểu tốt bất luân bất loài của mình, tuấn nhan bất giác đỏ lên, nói: “sao vậy?”
Qua một lúc lâu, Ưu Vô Song mới hoàn hồn, ánh mắt thoáng qua tia đùa cợt, nói: “ngươi không phải là một hoàng tử sao? Sao lại trở thành tiểu tốt của thất vương phủ?”
Câu này là Ưu Vô Song cố ý hỏi, bởi vì với thân phận của Lãnh Như Phong, hắn ta căn bản không trở thành một tiểu tốt, bây giờ hắn ta mặc như vậy, lại cho người gọi nàng đến đây, chắc chắn có mục đích không thể nói cho người khác biết, có lẽ, thân phận tiểu tốt này chỉ để trà trộn vào thất vương phủ.
100 Ưu Vô Song nghe thấy lời nói của Lãnh Như Phong, bất giác khẽ chấn động, nàng không ngờ rằng, Lãnh Như Phong lại đề ra điều khiện này với hoàng thượng, hơn nữa, hoàng thượng đã đồng ý.