1 Mở mắt ra. Nàng không khỏi bàng hoàng.
- Đây là đâu chứ? Bệnh viện sao? - Đôi môi anh đào có chút trắng bệch mấp máy thì thào hỏi.
- Tiểu thư. .
2 Sáu năm sau.
- Tiểu Hỉ. Chúng ta ở đây bao lâu rồi nhỉ?
- Tiểu thư, có vẻ cũng được sáu năm rồi ạ.
- Hắc Nhi. . . Chúng ta ra ngoài nhé. Ta sẽ mang ngươi theo.
3 Hai thân ảnh một bạch y một hồng y thân như tiên tử từ con đại điểu đáp xuống đỉnh núi. Hồng y là Tiểu Hỉ. Còn bạch y đương nhiên là Ngũ tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Phi Quân.
4 - Ngươi. Ngươi quá kiêu ngạo rồi. - Hắn cầm chiếc quạt giấy mà tay run nhẹ lên vì tức giận.
- Ta chính là thế. Thì sao hả. - Nàng ngẩng đầu nói đầy thách thức.
5 Ba con người một già hai trẻ, một nam hai nữ đâug đội khăn mặt che kín mít đi trên đường khiến bao án mắt đều đổ dồn.
- Sư phụ. . . Người bắt con bịt kín vậy làm gì? Ngột muốn chết con.
6 Diệp Vô Niệm một bên thao thao bất tuyệt còn bên kia, Mộ Phi Quân lâm vào trầm tư không nghe lọt lấy một câu. Gì chứ. . . Truyền thuyết huyền thoại cái khỉ gió.
7 Thoát khỏi con đường tối tăm, Mộ Phi Quân nhìn thấy là cả một thế giới vô cùng đẹp đẽ kỳ lạ. Từng con vật kỳ lạ, từng cái thực vật kỳ lạ đến cách ăn mặc cũng kỳ lạ.
8 Nàng có chút ngạc nhiên nhưng lập tức lại biến thành vui vẻ. Những cái này chính là sao này sẽ có lúc nàng dùng đến. Chậm rãi đóng lại cánh tử không quên khóa, nàng đi ra chiếc kỷ sau án thư ngả lưng nằm xuống.
9 Trời có chút tờ mờ tối, hai thân ảnh bay từ ngoài qua tường vào trong một biệt viện. Các bàng chính là Mộ Phi Quân và Tiểu Hỉ.
- Tiểu thư. . . Người lần sau có bay làm ơn nhắc em một tiếng.
10 Ôm theo nghi hoặc cùng Dương Lưu Vệ trở về tiểu viện. Mộ Phi Quân nghĩ mãi không thôi. Hắn đã mắc tội gì mà phải bị đày đến cái nơi hoang phế như thế.
11 - Tiểu tử. . . Ngươi tránh ra một bên. - Người đi đầu đưa tay có ý định đẩy nam nhân kia ra.
- Sư. . . Sư huynh. . . Các huynh đánh đrej mắng đệ cũng được.
12 Hắn nằm ngủ ở đó khoảng nửa canh giờ sau thì bị Mộ Phi Quân tạt nước cho tỉnh. Khuôn mặt gầy gò có chút mờ mịt ướt át cuối cùng mắt cũng mở. Dương Lưu Vệ tuy có chút sợ nhưng không dám trái lời tiểu thư thấy hắn tỉnh liền đỡ hắn dậy đưa nước cho hắn uống.
13 Sáng hôm sau, không phải chăng đèn cũng chẳng phải kết hoa. Chúng đệ tử cùng các tư quản cho đến tứ lão và trưởng lão đều có mặt. Ngoài sân Chính điện bổn phái, các đệ tử đứng nghiêm trang.
14 Ở một tiểu viện hoang phế, một thân ảnh có chút cô đơn còn có chờ mong nhìn lên trời.
- Trời tối rồi. Nàng không tới. Nàng gạt ta. Đúng là trên thế gian này không ai có thể tin.
15 Trình Dật dựa người vào tường nhìn theo hướng thân ảnh vừa biến mất. Nàng ta là ai? Nàng ta biết gì mà nói? Hắn là thật tâm biết ơn nàng ấy (Mộ Phi Quân).
16 - Chuyện này có gì khó. . . Haha. . . Ngươi cứ chờ mà làm đệ tử chúng ta đi. - Y lão nhân cười haha tự tin.
Vươn tay bắt lấy cổ tay Trình Dật Y lão nhân vẻ mặt tươi cười nhưng sau khi thấy mạch của hắn Y lão nhân mặt liền nhăn lại.
17 Trong Vô Cầu Viên, Mộ Phi Quân một bộ lo lắng ngồi ở bàn đá đươi tán phong. Thứ nhất nàng lo Trình Dật xảy ra bất trắc, dù sao hắn và nàng cũng mang phận chủ tử.
18 Mộ Phi Quân hậm hực đi vào phòng đặt mông ngồi xuống ghế, nàng cố đổ dồn nước trà rồi uống để mong có thể giải tỏa cơn tức.
- Tiểu thư. . . Là ai dẫm nhầm phải tổ kiến lửa thế? - Dương Lưu Vệ trêu chọc hỏi.
19 Y lão nhân bị ốm liền ba ngày ba đêm không thể rời giường khiến tâm trạng Mộ Phi Quân không khỏi có chút lo lắng. Chẳng phải chỉ là dọa một chút thôi sao? Có cần khoa trương đến thế.
20 Phòng "thí nghiệm" của Mộ Phi Quân sau công sức bao ngày cuối cùng cũng dựng xong.
- Quân Nhi. . . Con định đi thật hả? - Thập Đại Quái Nhân ngồi đó nhưng chỉ có Thú lão nhân mở lời hỏi.