21 Lạc Nguyệt đứng lên được, hai tay xoa xoa đôi chân, ánh mắt oán thán nhìn Tiểu Liễu. Tiễu Liễu ủy khuất nép một bên, một mực thành khẩn tiểu hài tử là sai nhận lỗi, nhưng không biết lỗi nằm ở đâu a.
22 Lạc Nguyệt đang xem kịch vui, bị điểm trúng tên, giật mình, đầu óc nhanh xoay chuyển lấp liếm, chân chó lao đến ôm Lâm Nghi, biểu hiện một màn thâm tình phụ tử đã lâu không gặp, hôn thắm thiết vào má ông, hề hề nói “Phụ thân, người đã về, nữ nhi nhớ người nhiều lắm a”!Lạc Nguyệt như sam bám chặt trên người Lâm Nghi diễn phụ từ tử hiếu, khiến ông co giật khóe miệng không ngừng, tâm mềm như đậu hủ, gằn từng chữ vào tai nàng “Ngươi, thế nào náo loạn không nghĩ mình là một cái ngốc tử? Lẽ nào ngươi muốn cùng thiên hạ vạch trần?”, nhưng tay ông thì gắt gao ôm nàng, cũng là thật tâm yêu thương.
23 Phương Kỳ toàn thân nhàn tản, khí chất vương giả, phượng mâu hổ phách kiên định vững vàng. Hắn nhìn nữ nhi trong ngực, thỏa mãn nhớ nhung, nhưng tâm trạng cũng có chút rối rắm.
24 Mắt thấy phủ đệ bị tàn phá hỗn độn, Thiên Ngọc mắt trợn lớn, sắc mặt có chút tái xanh, thế nào chỉ có một nha đầu ngốc có thể gây nên hậu quả khủng khiếp? Hạ nhân xưa này biết nâng cao đạp thấp, từ trước đến nay hậu viện do Hà di nương cai quản, đã từ lâu chân chính xem Thiên Ngọc là đích nữ đại tiểu thư, rất trịnh trọng đón tiếp nàng trở về, kể tỉ mỉ mọi việc diễn ra, chính xác bồi thêm không ít mắm muối để tranh công.