61 Khang Phi hiển nhiên không phải loại người ngoan ngoãn chấp nhận số phận, thấy Lộ Nam Minh thoải mái, lập tức tí tởn đụng vào hắn một cái, nói: “Chúc mừng hạnh phúc!” Hai ngón tay tung một chiếc chìa khóa lên không trung.
62 [Bang][Chân Trời Xa Xăm nơi nào]: Tẩn Shin-chan!
[Bang][Tớ thích Crayon Shin – chan]: Vì cái mọe gì lại oánh tui?
[Bang][Từng Qua Thương Hải]: Khụ khụ, Shin – chan, chẳng lẽ cưng không phát hiện đại thần đã onl rồi sao?
[Bang][Tớ thích Crayon Shin – chan]: … Mấy người chết tiệt chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh!
[Bang][Lộ Hướng Bắc]: *uống trà*~ cái này gọi làkẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
63 Lộ Nam Minh thong thả xóa hết bản ghi chép cuộc nói chuyện với “Giai Nhân Đẹp Như Mộng”, tắt máy tính rồi đẩy ghế dựa ra, cầm lấy áo khoác và chìa khóa rồi đi ra ngoài.
64 Nắngvương trên cửa sổ, khiến phòng ngủ tối đen loang lổ chút ánh sáng.
Bạch Văn ghé vào mép giường, chống cằm ngơ ngẩn nhìn gương mặt ngủ say của Lộ Nam Minh, có chút không nỡ phá vỡ cảnhđẹp này.
65 Rất nhanh thì đến giờ cơm, bốn người rõ ràng không định rời đi, hơn nữa còn xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.
Lộ Nam Minh rất không nể nang chỉ huy kẻ đến sau cùng của đám khách không mời mà đến: “Đi mua cá.
66 Hạ Vũ bị tiếng kêu ré lên làm hoảng sợ, tuy không kêu lên, nhưng có thể nhìn ra điều đó từ ngôn ngữ tứ chi của cậu, không chỉ hai mắt trợn tròn, cơ thể còn hơi run rẩy.
67 Khang Phi một tay thao tác nhân vật đi dạo bản đồ, một tay chống cằm, ngón trỏ không kiên nhẫn gõ sườn mặt mình, ánh mắt lại đảo sang bên cạnh, Hạ Vũ đang ngồi ở cửa sổ, im lặng lật sách.
68 Ăn cơm xong thì chia tay hai người Ngụy Vũ Thông Khang Phi với Hạ Vũ cùng trở về trường. Khang Phi không quên mua cho Hạ Vũ một cốc trà sữa, vị giác của cậu khác hẳn người thường, gã chưa từng thấy thằng con trai nàolại coi trà sữa giốngnước lọc như cậu cả.
69 Khang Phi phiền muộn cúi đầu gặm lỗ tai Hạ Vũ, thể hiện bất mãn của mình.
Hạ Vũ né hai cái, phát hiện không thể tránh được cuối cùng để mặc gã thích làm gì thì làm, còn mình thì chăm chú xem phim.
70 Khang Phi rất vất vả mới đè được ham muốn trong người, kim đồng hồ lúc này đã điểm qua rạng sáng hai ba giờ, Khang Phi không ngủ được, mặc dù quá trình Hạ Vũ đồng ý có chút không biết nên khóc hay nên cười, cũng có chút không thể làm gì được, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng đến nội tâm kích động của Khang Phi.
71 Hạ Vũ bị quát vào mặt thoáng sững sờ, chớp chớpmắt nhìn Khang Phi.
Khang Phi không chịu được biểu cảm hồn nhiên này của Hạ Vũ, lập tức muốn dựng thẳng cờ trắng đầu hàng, nhưng gã nghĩ nghĩ, lại im lặng.
72 Khang Phi có một giấc mơ. Trong mơ gã thấy mình muốn đi tè, chạy rất nhiều nơi mới tìm được WC, gã vội vàng xông vào rồi lôi chim nhỏ củamình ra. Vì tình hình lúc đó quá nguy hiểm, do sơ suất gã lỡ làm nước tiểu dính lên quần.
73 Rốt cục Khang Phi không thể nhịn được nữa, vỗ bàn cái đét: “Mấy người rốt cục muốn cái gì?” Bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thương hại suốt nửa giờ, còn phảỉ cẩn thận chống lại các loại móc mỉa ngấm ngầm cùng công khai, có là thánh nhân cũng sẽ nổi giận.
74 “Móa!” Khang Phi không nhịn được chửi tục.
Lộ Nam Minh một tay chống đầu, vừa bất đắc dĩ vừa giả vờ bí hiểm nói: “Thẹn quá hóa giận đó mà…”
“Đừng có kéo dài giọng!” Khang Phi lại bắt đầu rống lên, mấy người đều bất đắc dĩ, lắc đầu.
75 Nhẹ nhàng đặt Hạ Vũ lên giường, Khang Phi vội đè lên, trong lòng gấp đến sắp phát điên, động tác lại cực kì dịu dàng, từ trên xuống dưới, liếm sạch bọt nước trên người Hạ Vũ, chăm chú như đang thưởng thức sơn hào hải vị.
76 Bốn món mặn ba món chay một bát canh được bày đầy rabàn.
Ánh mắt Khang Phi quét qua quét lại, thấy đồ ăn thuộc loại thanh đạm, vẻ mặt hơi dãn ra, cũng không tính toán chuyện mấy người này không mời mà đến nữa, quay người chạy vào phòng ngủ, hầu hạ Hạ Vũ mặc quần áo rửa mặt.
77 Cùng Hạ Vũ quay về ổ nhỏ bình yên, sớm đã qua giờ ngủ của Hạ Vũ, vừa vào cửa Khang Phi đã tự giác thúc giục cậu tắm rửa đi ngủ. Nhìn vẻ mặt Hạ Vũ không quá tốt, gã nghĩ chắc tối qua cậu bị thương, hôm nay lại không được nghỉ ngơi tốt, cả làm việc và nghỉ ngơi bình thường cũng không còn được như trước nữa.
78 Lúc Hạ Vũ ăn cơm mới nói cho Khang Phi biết anh mình muốn gặp gã. Bởi vì giọng điệu Hạ Vũ quá ư là bình tĩnh, làm cho Khang Phi cũng bình tĩnh theo, chỉ hứa là sẽ đón tiếp anh cậu thật tốt, đảm bảo anh Hạ Vũ sẽ thật vui vẻ, lại bảo Hạ Vũ cứ yên tâm đi.
79 Ánh mặt trời rực rỡ, cảm giác cực nóng khiến người ta bực bội.
Khoảng nửa giờ trôi qua, ngay lúc Lộ Nam Minh không chờ được nữa muốn qua tìm người, thì bóng dáng thon dàicủa Hạ Thiên xuất hiện trong tầm mắt cả bọn, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, bước chân vừa phải, cảm giác thoải mái cùng ung dung không nói nên lời, khiến người khác vô hình bị áp lực rất lớn.