21 Ngụy Vũ Thông dĩ nhiên cũng có băn khoăn giống Bạch Văn.
Lúc trước khi Hạ Vũ đến, anh và Chu Tiếu Đông dù mặt ngoài coi như không đồng ý, về sau lại không bắt Hạ Vũ đi.
22 Cuối cùng Bạch Văn ngồi dậy, rất nghiêm túc nhìn Hạ Vũ.
Hạ Vũ vẫn nhìn cậu, “Anh ta chui từ nơi nào ra thế?”Nếunhìnnghiêm túc, có thể thấy trong đôi mắt Hạ Vũ, có gì đó lấp lánh như sao trời.
23 Đi khỏi tầm mắt của Lộ Duyệt Hân, bước chân Lộ Nam Minh chậm lại, cũng cố gắng tránh khỏi bàn tay đang ôm chặt lấy mình của Bạch Văn.
Bạch Văn lại giả vờ như chưa từng thấy động tác này của Lộ Nam Minh, sống chết lôi kéo hắn đi.
24 Một tay Ngụy Vũ Thông ôm eo Chu Tiếu Đông, đỡ cậu về phía trước, một tay còn lại che kín miệng cậu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của lễ tân khách sạn, Ngụy Vũ Thông kiên nhẫn giải thích, “Sợ cậu ấy nôn, chị mở cửa nhanh chút được không?”
Lễ tân khách sạn ngửi thấy mùi rượu trên người Chu Tiếu Đông, không chút do dự bước đi nhanh hơn, nếu không phải cô là con gái, đoán chừng rất muốn giúp Ngụy Vũ Thông kéo Chu Tiếu Đông đi.
25 Cúp điện thoại, Bạch Văn nghiêng người nằm xuống, ôm rồi cọ cọ con gấu teddy bự chảng như một người, thì thào: “Gấu chết tiệt, chủ nhân của mày khi nào thì vứt mày đây?”
Tất nhiên không có đáp án.
26 Công Tử Phong Lưu cuối cùng vẫn bị đe dọa!
Trong lúc hai bang đang đánh nhau tơi bời, hai người tuyên bố tin sắp kết hôn.
Mọi người rất ngạc nhiên, có chúc mừng, có tra hỏi, nhưng tất cả đều quên béng chuyện cãi nhau.
27 Ngày kết hôn đó, Bạch Văn out game từ rất sớm, ôm con gấu Teddy lăn lộn mãi không ngủ được, sáng hôm sau treo hai quầng mắt thâm xì rời giường, dọa Chu Tiếu Đông sợ hết hồn.
28 Không có sự tồn tại của Lộ Nam Minh trong cuộc sống, Bạch Văn chỉ có thể xem lại các cuộc trò chuyện đã save để bớt cô đơn.
Bạch Văn đang say sưa ngắm nhìn, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười “phụt”, Bạch Văn chống cằm tiếp tục giở một bức ảnh khác ra, xem từng cái từng cái một, cũng tấm tắc khen từng tấm từng tấm một, chẳng hề có ý định quay đầu lại.
29 Bạch Văn ngay thẳng hùng hồn trả lời Khang Phi: “Em nhỡ tay!”
Cái tay đang vỗ chân của Khang Phi lập tức cứng đờ, gã bất đắc dĩ thở dài nói: “Haizz, chỉ tại vận của cậu ấy không tốt thôi!” Thật sự cảm thấy Bạch Văn tìm bậy một cái cớ rất vớ vẩn, từ những lời cậu nói, chẳng hiểu sao gã lại có cảm giác chỉ số thông minh đang giảm dần đều.
30 Hai người im lặng đứng ở trên đường.
Lộ Nam Minh hờ hững nhìn Bạch Văn, Bạch Văn cúi đầu nhìn đất, thật giống như đang tìm tòi bản đồ kho báu dưới đó vậy.
31 Khang Phi đứng trước cửa hàng sách, tựa vào tường gần đó, nhàm chán đốt một điếu thuốc. Nhìn dòng người đang ngược xuôi trên đường, từ vẻ mặt, cách ăn mặc … gã đoán xem tâm trạng hiện giờ của họ là gì, đi về đâu.
32 Khang Phi thấy Lộ Nam Minh nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, liền đi đến khoác vai hắn nói: “Đi bên này, lâu quá không ăn cơm với ông rồi. ”
Lộ Nam Minh quét mắt nhìn Bạch Văn và Hạ Vũ đang lững thững đi ở đằng sau, giễu cợt nói: “Ai bảo ngày thường lịch của ông kín quá làm chi?”
Khang Phi lập tức buông Lộ Nam Minh ra, quay đầu nói với Hạ Vũ: “Em không phải muốn uống trà sữa sao?” Rõ ràng không có ý định tiếp tục chủ đề này nữa.
33 [Bang][Tớ Thích Crayon Shinchan]:Chậc chậc, Tiểu Nhu, cưng thỏa mãn đi! Sói quân huynh giờ mới bùng nổ đã khó có được rồi.
[Bang][Nhị Thủ Yên]:Khó có được +1
[Bang][Tần Ngọc Thanh]:Không nghĩ rằng… hóa ra sau lưng mấy đứaTiểu Nhu là dạng vô sỉ như vậy!
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:/(ToT)/~~ Nhu Nhu, cưng làm người ta sợ quá!
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]:Ể này này, rốt cuộc mấy người có yêu thương đồng bọn không thế?
[Bang][Tớ Thích Crayon Shinchan]:Bọn này cực kì yêu thương đồng bọn mới không bán đứng cưng đó!
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]:*Sờ cằm*~ Tui tò mò là Tiểu Nhu biểu hiện dũng mãnh như thế, tại sao mấy người kia không ai nghi ngờ giới tính của cậu ta nhỉ?
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:*Cùng sờ cằm* ~ Có lẽ cảm thấy không quan trọng?
[Bang][Nhị Thủ Yên]:Không thể nào? Hoa Nguyệt Dạ còn theo đuổi cậu ta nữa kìa.
34 Công Tử Phong Lưu nhắc nhở quá muộn, cho dù bọn họ có thu tay lại kịp lúc, cố gắng hết sức cứu vãn tình hình thì cuối cùng vẫn là cả đoàn dắt nhau đi chầu ông vải.
35 Nửa đêm.
Kí túc xá 419 vang lêntiếng cười giòn tan xen lẫn tiếng khóc nỉ non.
Khang Phi trợn mắt, nghe tiếng Bạch Văn không ngừng truyền từ trong chăn ra, gã buồn bực đến sắp hộc máu, dùng chân đá vào đầu giường Bạch Văn, thế nhưng cậu vẫn hi hi ha ha không bị ảnh hưởng chút nào.
36 Không Màu:╭(╯3╰)╮
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ:-_-||| Bây giờ có thể nói nguyên nhân chưa?
Không Màu:~(@^_^@)~ Tất nhiên là vì em thích anh rồi!
Không Màu:Không Sama, em cực kì thích anh, từ khoảnh khắc nghe được giọng nói của anh…
…
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ:Có việc out trước, chào
~Không Màu:…
Lộ Nam Minh kiên quyết log out.
37 Đi xong phó bản, Khang Phi ném chuột sang một bên, nói với Hạ Vũ: “Tiếp nữa thì gọi anh. ”
Hạ Vũ nói: “Vâng. ” Mắt lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lấp lánh kia như muốn nóiphó bản không có vấn đề gì cả, cậu lại hồi phục trạng tháinghiêm túc như lâm đại dịch đến nơi.
38 Đây là bữa cơm Khang Phi ăn mà chẳng cảm nhận được chút mùi vị nào, thanh toán xong, gã vui đến nỗi thiếu chút nữa nhảy chân sáo.
Đi khỏi cửa hàng, Lộ Nam Minh nhìn thời gian rồi nói: “Tôi còn có chút việc, các cậu về trước đi.
39 Lộ Nam Minh xếp hàng mua xong vé, Bạch Văn đã ôm bắp rang bơ và coca đứng ở một bên cười ha hả chờ hắn, thấy hắn đi ratừ đám đông, Bạch Văn còn giơ tay lên, thông báosự có mặtcủa mình.
40 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Cưỡi ngựa xem hoa cả một học kì, tới gần cuối năm, Bạch Văn mới bắt đầu ôm sách giả vờ giả vịt học hành.