21 “Lão đại, lão đại, anh không sao chứ?” Đường Tuấn nhạy nhanh tới đỡ Tư Mộ Thần dậy. “Tuấn, tôi không sao, đây là giày của cô nhóc, tôi cảm thấy cô nhóc đã xảy ra chuyện ở đây, cậu mau đi xem!”“Được, em đi xem một chút!”Đường Tuấn rút lưỡi kiếm của Thụy Sĩ ra, chém khu rừng trúc trước mắt, nhìn theo ánh sáng, dường như có một chút dấu vết giằng co.
22 Cảnh Tô nhìn hàng loạt binh lính, đây là muốn làm gì? Muốn chiến tranh rồi hả?Sao đoán được?Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông không biểu cảm, hô lớn với cô, “Báo cáo chị dâu, em là 004! Đại tẩu, thiếu tướng mời chị dâu về nhà”.
23 “Điều kiện gì?”. Cảnh Tô trừng mắt nhìn. “Hôn anh một cái!”. “Mặc kệ!”. “Em đừng quên em đã nói, chỉ cần anh tỉnh lại thì em sẽ hôn anh một cái, anh có nhân chứng, để anh gọi bọn họ đến!”.
24 Cảnh Linh đắc ý rời đi, sau khi trở lại công ty, cô ta lập tức bắt đầu nghiên cứu định giá cao nhất và định giá thấp nhất của Thịnh Thế, có phần tài liệu này, cô ta có thể hùng hồn lên tiếng với Tử Dương.
25 “Tư Mộ Thần, vết thương của anh tốt lắm rồi hả?”. Cảnh Tô tức giận nhìn anh. Gương mặt Tư Mộ Thần vui vẻ, “Bé con, không sao cả, một chút này anh vẫn ứng phó được!”.
26 Thấy Cảnh Tô, trong lòng Cảnh Linh cảm thấy ghen ghét, sau khi Hàn Tử Dương đấu thầu thất bại còn ầm ĩ với cô ta một trận, do những số liệu do chính cô ta tìm, anh ta lại còn nói là phải ăn cơm ở đây.
27 Cảnh Tô mở cửa phòng thì thấy Tư Mộ Thần quần áo xốc xếch đang đứng ngoài cửa phòng mình. Ở dưới ánh đèn, dường như cô thấy khuôn mặt Tư Mộ Thần bầm đen một khối.
28 Buổi trưa, các đồng nghiệp rối rít đi dùng cơm, Cảnh Tô mới tới không lâu, không quen thuộc lắm với khu này, cô chuẩn bị úp bát mì ăn liền là coi như xong.
29 Cảnh Tô phản thối, trốn khỏi phòng làm việc, chẳng lẽ thư ký chính là người tình bí mật? Cái suy nghĩ này dâng lên từ đáy lòng, không được, không được, cô phải tránh khỏi cái nhà tù này.
30 “Cảnh Tô, Tư Mộ Thần đâu?”. Ánh mắt Dung Thiểu Tước sáng quắc nhìn Cảnh Tô đang ăn vui vẻ, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ tươi cười. “Này, cho anh thuốc dạ dày!”.
31 Cảnh Tô khẽ nhấc tay lật tạp chí, suy nghĩ liên tục xoay chuyển, cuối cùng, cô thở dài một hơi. "Nếu anh đi, thì đương nhiên em cũng sẽ đi cùng với anh rồi!" Cảnh Tô mỉm cười nhìn Tư Mộ Thần, đáy mắt hiện lên một loại tình cảm dịu dàng.
32 "Thật sao? Nhưng Cảnh Tô chính là Cảnh Tô, chuyện này dường như cũng không thể thay đổi, nếu như có thể thì Cảnh Tô cũng không mong muốn đeo lên người chữ Cảnh này!" Ánh mắt của Cảnh Tô lộ vẻ đau buồn, cô nhìn Dung Thiểu Tước, đột nhiên cảm thấy người như vậy có lẽ là loại người cùng một thế giới với cô.
33 "Lục Phạm! Tư Mộ Thần vứt bỏ tôi rồi ra đi như vậy, con mẹ nó vậy lúc đầu anh ấy còn tới trêu chọc tôi làm gì? Hoặc là tôi đi, hoặc là anh mang tôi đi!"Lục Phạm không biết phải nói gì: "Chị dâu, tôi dẫn chị đi!" Nhìn dáng vẻ Cảnh Tô tỏ rõ không đi không được, trong lòng cậu rất cảm động.
34 "001! Mang một đám mười mấy người ở bên kia ra đây cho tôi!" Tư Mộ Thần xoa xoa bội đao, trong con ngươi đều tràn ngập tia sáng khát máu. "Không phải là trên hòn đảo này có lưới đánh cá sao? Đi tìm cho tôi một cái lưới có lỗ lớn một chút!""Năm đó, không phải là các ông thích giết người bằng cách thi đấu sao? Tôi cũng muốn để cho các ông nếm thử cảm giác nhìn người thân chết ở trước mặt của mình nhưng không làm gì được.
35 "Cho đi!" Thật lâu sau: "Cho đi đi!""Lão đại, lão đại!" Thật xa đã nghe thấy tiếng gọi của Lục Phạm, Tư Mộ Thần lập tức bày ra mặt thối. "Các anh em, Lục Hán Tam tôi đã quay về rồi !" Lục Phạm nhìn về phía người vừa đứng đó, nói ra một câu cực kỳ phấn khởi.
36 "Không phải là em muốn đi cùng với anh sao? Như vậy tại sao bây giờ lại gấp gáp rời đi vậy?" Bàn tay to lớn kéo một cái, thân thể của cô chạm vào lồng ngực của anh.
37 "Nhóc con…" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô đột nhiên té xuống trước người anh, trên tay anh còn dính máu tươi của cô. Anh giơ tay bắn một phát đạn. "Nhóc con, em ráng chịu đựng! A Tuấn, mau rút lui!" Tư Mộ Thần lo lắng ôm Cảnh Tô rời khỏi đó: "Nhóc con, em đừng ngủ, hãy nói chuyện với anh đi!""Lão đại, máy bay trực thăng tới rồi, mau lên đi!""A Tuấn, xử lý sạch sẽ mọi thứ trên đảo, rồi dẫn theo các anh em rút lui!""Được, lão đại, anh yên tâm rời khỏi đây trước đi!""Đúng rồi, 001 và Lục Phạm đâu?""Trung đoàn trưởng Đường, trung đội trưởng Lục đã bị hôn mê, hiện tại ngay cả một liên trưởng cũng đang bị trọng thương!""Cái gì? Sao có thể như vậy?" Đường Tuấn nhìn thì phát hiện hai người đó là lính do thám của bọn họ, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột.
38 "Mộ Thần! Hôm nay em phải đi làm rồi !" Cảnh Tô thật sự là rất bất đắc dĩ. Thật ra thì thương thế của cô chỉ ở trên cánh tay mà thôi, lấy đạn ra xong nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi.
39 Editor: Tinh Linh Tuyết"Cảnh Tô, thật xin lỗi, tôi…" Dung Thiểu Tước nhìn thấy ánh mắt thất vong kia, ngay cả một lời giải thích cũng không thể nói ra khỏi miệng.
40 Cô ngủ một giấc mê man không biết trời đất là gì. Gần tới buổi trưa, cô mới sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, nhặt điện thoại di động lên, vừa liếc qua đã thấy có tới 28 cuộc gọi nhỡ.