41 Lúc này lại có người nói không phát hiện thi thể gia chủ Lê Quang cùng con gái. Thành chủ đoán rằng ông ta bị đốt thành tro, còn có một số người cho rằng ông ta và con gái mình đã chạy thoát.
42 Lúc này Trần Quân vội vàng đi ra, thấy người tới là Thiếu nữ hắn liền chạy nhanh tới phía nàng hô:.
"Uyên Nhi!! Ta rất lo lắng cho nàng, ta định hôm nay dù có phá tan cái thành này, nhất quyết tìm ra nàng"
Trần Quân đứng nhìn hai chủ tớ ôm nhau mà muốn nhào vô, nhưng hắn cũng biết tình tỷ muội lâu năm của hai nàng, sống qua kiếp nạn gặp lại tất nhiên phải ôm ấp rồi nên để cho họ không gian riêng tư.
43 Một ngày mới, yên lặng đến gần. Ánh sáng ngoài phòng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi bên trong, khiến cho ngọn đèn trên bàn tỏ ra ảm đạm vô quang. Trần Quân ngồi tĩnh lặng cạnh bàn, đang nhìn hai mỹ nữ mỹ lệ kiều diễm.
44 Quán rượu vốn không lớn, chỉ bày ra bốn cái bàn rách nát, khi thiếu niên áo trắng đến, đã ngồi hết ba bàn, lúc này đột nhiên thêm bốn người thì không có bàn trống rồi.
45 Ngô Bá đáp: "Đúng là đang đi đến đó, thế nào ngươi cũng muốn đến đó à?"
Trần Quân cười trả lời: "Không, ta chỉ đi qua thôi, hiện tại cơm no rượu đủ rồi, tiểu đệ đi trước một bước, ngày khác có duyên lại gặp.
46 Trong một gian phòng u tĩnh của nhà trọ,lúc này Trần Quân đang ngồi trên giường, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ. ánh mắt nhìn ra cửa trầm tư.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, một cơn gió lạnh chợt thổi qua, Trần Quân đột nhiên rùng mình một cái bừng tỉnh.
47 Trên thân lò đan có khắc bốn chữ to: Kim Trúc Thần Lô!
Trần Quân vừa rồi nhìn rõ ràng bốn chữ kia, bốn chữ kia đột ngột biến mất, có vẻ như vô cùng quỷ dị!
Mặc dù là người to gan lớn mật như Trần Quân cũng phải giật nảy mình!
Trần Quân liền kiểm tra...