101 ---không phải tôi đã nói rồi sao?Các người đám cưới qua mặt nhau à?—Ông Kezin mặt hầm hầm ngồi chéo chân, cái đập bàn khiến mọi người trong công tyđi ngang chỉ biết co chân mà chạy.
102 Ngày rồi lại qua ngày thời gian cứ thế chạy đua với sự hổn độn của tương lai, lại những màu nắng tinh túy mưa xa, lại những tia chíu gọi của màng đêm chẳng biết được ta là ai? Là gì trong cuộc sống này, chỉ biết rằng ta sống cho chính kẻ khác, sống cho chính nỗi đau của ta.
103 Trong căn phòng với gam màu sữa ngọt ngào, bóng dáng mảnh mai của Nam Phong khiến người khác không khỏi mê mẫn, anh hôm nay tựa như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích đẹp lộng lẫy, đẹp mận nồng, đẹp kiêu xa….
104 Không khí nơi bữa tiệc có vẻ không ổn , im lặng đến rợn người chỉ còn nghe thấy những hơi thở chóng ngợp, những tiếng tim đập thình thịch, những đôi mắt hiếu kì và ướt ác nhìn chú rễ như người ngoài hành tinh.
105 Những tiếng nhạc khiêu gợi lan tỏa khoảng trời bình yên, con người theo đó mà lắc lư , hòa mình để quên đi sự đời, có người thì đến để thu giản, có người thì đến để tìm hưng phấn từ những điệu nhạc mang đến cảm giác mạnh.
106 Đi ra xa quán Bar , trên đường không có bóng người nào cả vì uống quá nhiều nên anh có chút không tỉnh táo, Rượu đã dần ngấm khiến đôi mắt anh hơi mờ mờ, lấy tay dụi dụi mắt anh không thể say được, phải tìm nó để nói chuyện, anh không tin tình yêu kia lại dẽ dàng thay đổi như vậy?Cảm giác hoa mắt chóng mặt xen lẫn đau đầu khiến Nam Phong không thở nỗi, anh lảo đảo trên con đường mà không hướng đi,Lại những kí ức đáng chết kia xen vào tâm trí anh, khiến anh đụng phải mấy tên cà trớn.
107 Anh rời khỏi nhà và không lấy bất cứ thứ gì vì mọi thứ đâu thuộc về anh, đi bộ lang thang trên con đường đông đút, anh thấy mình quá bé nhỏ. Trời vừa nắng vừa oi, cộng thêm cơn sốt trong người khiến Nam Phong hơi mờ ảo.
108 Màu nắng ấm áp với vài giọt mưa râm,lí lách tiếng xào xạc của lá cây, bầu trời ngày nào cũng đẹp chưa bao giờ có lúc tàn rụi. Phía xa xa là hình bóng cô gái chạy thật nhanh tìm nơi trú mưa, mái tóc dính mưa nhợt nhạt bám vào cổ, mưa không to chỉ lí nhí vài hạt nhưng đủ khiến người ta thấy lạnh ướt người.
109 …Căn nhà hoang trở lên quá u ám, không có ai cả chỉ có mỗi nó và Tiễu Mễ, mấy kẻ theo do Lão Ngũ phái đi dám sát vẫn trực ở ngoài, cô đã phải nhờ đến Lão Ngũ giúp đỡ vì thế nên hôm nay phải giết chết được nó, chỉ cần một khẩu súng là đủ không cần ai cả, nhưng trước khi nhìn con mồi tắt thở cô muốn nó phải ôm theo quá khứ và cả hiện tại đau thương này.
110 Màng đêm phủ bởi màu máu êm đềm che lấp ánh sáng nơi khóe mắt, nếu thời gian có thể dừng lại ở ngay bây giờ thì có lẽanh sẽ không bao giờcố nắm lấy tay em, nếu không có anh trên cõi đời này thì em sẽ hạnh phúc hơn là đau khổ,Chiếc xe lao không tầm ngắm, trên khuôn mặt anh hiện rõ sự bế tắc cùng cực.
111 Đêm đến sương lạnh lạiôm choàng lấy nhau, đưa mùi thơm của rừng đến với muôn loại. ở trong căn nhà tối không có màu trắng, tia sáng kia bé nhỏ chập trừng rồi mờ ảo, nó sợ hãi tiếng động nơi này, cô đơn lạnh lẽo lắm, nó cần có bờ vai, cần được ai đó ôm chặt lấy.
112 Mọi thước phim như giấc mơ dài, đến khi bình minh ngoi lên thì sẽ không còn gì đáng sợ nữa, chỉ là mảnh kí ức của ngày hôm qua. Nó ở bệnh viện đã được mấy ngày, mỗi khi ánh nắng vừa lên, đôi mắt nó lại vô hồn chớp mở.
113 Ở một nơi chán ghét nào đó, Việt Anh khóc nức nở với tá văn kiện, rồi còn tuyển nhân viên, công ty toàn quyền giao phó cho anh hết còn Nam Phong thì nghỉ phép hạnh phúc với tình yêu của mình, Việt Anh bực mình mặt không sắc khiến ai cũng hoảng loạn.
114 Nắng đã tắt, mưa đã ngưng, mọi thứ đã trở về nơi bắt đầu của chúng, hạnh phúc long lanh dễ vỡ chỉ có những trái tim khao khát không đổi thay và đầy bản lĩnh mới có thể chấp vá thứ tình yêu màu hồng đó.
115 Mấy năm sau…. Dưới màu nắng tinh nghịch, làn gió phiêu diêu len lỏi trong căn nhà ấm áp mà im ắng, phía trên lầu nhìn qua cách cửa khép hờ một đôi mi cao vút động đậy, ẩn trong lớp chăn ngọt ngào là khuôn mặt anh tú, đẹp đến huyền ảo, thiên sứ như vẫy đôi cách trắng ngọc ngà.