141 An Điềm nói đến đây liền ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tô Thanh Dương: “Hiểu Hiểu là một cô gái rất tốt, tôi mong anh đừng làm cô ấy tổn thương. ”
Thật ra, An Điềm có nhiều lúc nhìn Lâm Hiểu Hiểu mà nhớ lại mình của năm xưa, dám yêu dám hận, trong lòng nghĩ gì đều sẽ nói ra hết.
142 Lâm Hiểu Hiểu đắn đo một lúc lâu, cuối cùng giấu đi nghi vấn trong lòng ấy.
Bởi vì hôm đó An Điềm đã nói rất rõ ràng rằng cô và Cố Thiên Tuấn không hề có quan hệ gì cả, hơn nữa hoàn cảnh của An Điềm cũng không thể nào có quan hệ gì với anh ba được, có lẽ sự việc xảy ra ở trường mẫu giáo hôm đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
143 “An Điềm, cô đang mơ màng gì thế? Có phải cũng giống như tôi, đang ngưỡng mộ ghen tị chết đi được không?” Lâm Hiểu Hiểu thấy An Điềm cứ đứng ngây người thì liền khẽ đẩy nhẹ vai cô hỏi.
144 Chu Mộng Chỉ đang ôm Cố Thiên Tuấn trên sân khấu cũng mau chóng nhìn thấy hành động này của Chu Hán Khanh, năm nào vào dịp kỉ niệm ngày cưới của cô, Chu Hán Khanh cũng đều có biểu hiện này, không hề che giấu cảm xúc mà thể hiện sự khó chịu ra ngoài rất rõ ràng!
Trên môi Chu Mộng Chỉ vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng thì lại dâng tràn cảm giác bất mãn với Chu Hán Khanh, đã bốn năm rồi, thế mà lần nào cũng như vậy! Về nhà mình lại phải đi an ủi anh ta, đúng là phiền chết đi được!
Nhưng phiền thì phiền, Chu Mộng Chỉ vẫn hiểu rõ mình cần phải làm như vậy, bởi vì cô ta biết Chu Hán Khanh đã làm rất nhiều điều cho cô ta, biểu hiện này của anh chẳng qua chỉ là vì quá quan tâm cô ta thôi.
145 Tất nhiên, lúc ấy Chu Hán Khanh cũng rất tò mò, mấy người đàn ông đó tại sao lại cứ nhân lúc bố của Chu Mộng Chỉ không có nhà mà đến nhà Chu Mộng Chỉ chơi với mẹ cô.
146 “Phải thì sao mà không phải thì sao? Chẳng liên quan gì đến anh cả!” Ngay khoảnh khắc cậu thiếu niên Chu Hán Khanh nhìn thấy Chu Mộng Chỉ lúc ấy thì lập tức trở nên khó chịu, anh nắm lấy vai bạn gái muốn kéo cô đi.
147 Chẳng mấy chốc, bộ đồng phục trên người Chu Mộng Chỉ đã bị lột ra, Chu Mộng Chỉ đầu tóc rũ rượi lấy tay che kín ngực mình, trên làn da trắng trẻo lúc này đầy thương tích!
Chu Hán Khanh trông thấy cảnh tượng ấy thì lập tức như muốn nổi điên lên.
148 “Hán Khanh…” Chu Mộng Chỉ nhìn thấy Chu Hán Khanh thì liền nghẹn ngào gọi rồi lao vào lòng anh, “Hán Khanh, đưa em rời khỏi đây đi được không? Em cầu xin anh, cầu xinh anh đấy!”
Chu Hán Khanh quay sang nhìn bố của Chu Mộng Chỉ rồi ngây người hỏi: “Ông ta lại đánh em sao?”
Thật ra, Chu Hán Khanh cũng biết sự việc không đơn giản chỉ là Chu Mộng Chỉ đã bị đánh, vết thương trên người cô, cái áo bị xé tan, cái váy đã biến mất và vệt máu đỏ dưới đất, tất cả đều khiến Chu Hán Khanh cảm thấy thứ đẹp đẽ nhất trong lòng mình giờ đã không còn nữa rồi.
149 “Nhưng ông ta có vợ, có gia đình rồi, con ông ta lại còn là bạn thân của em nữa!”
“Thế thì đã sao? Vợ ông ấy già rồi, còn em vẫn còn rất trẻ, chỉ cần em có đủ lòng kiên nhẫn thì ông ấy nhất định sẽ lấy em! Còn về cái người gọi là bạn thân kia…”
Chu Mộng Chỉ nói đến đây chợt quay sang nhìn Chu Hán Khanh, nở nụ cười khiến anh lạnh sống lưng: “Hán Khanh, bạn bè chẳng qua chỉ là để lợi dụng thôi!”
Trên gương mặt Chu Mộng Chỉ lúc ấy hiện lên một vẻ kiêu ngạo tuyệt đối: Em đẹp thế này thì phải xứng đáng có được mọi thứ!
Chu Hán Khanh lắc đầu, nhìn cô như thể nhìn một người không quen biết, anh không hiểu sao Chu Mộng Chỉ lại thành ra thế này, hay là… cô vốn đã là người như thế rồi? Cô rất biết lợi dụng người khác, ở huyện thành thì lợi dụng anh để không bị ức hiếp, lên cấp ba thì lợi dụng anh để duy trì hình tượng đẹp đẽ trước mặt bạn bè.
150 Lúc đầu, Chu Mộng Chỉ cũng không để ý nhiều đến Cố Thiên Tuấn, bởi tuy anh trông vô cùng đẹp trai, khí chất ngời ngời, làm điêu đứng biết bao nhiêu nữ sinh, nhưng Chu Mộng Chỉ thì lại khác họ, cô đã trải qua cái giai đoạn si mê nam thần rồi, mục đích cô đến đây rất rõ ràng, chính là phải tìm một công tử nhà giàu rồi kết hôn với người đó, giúp cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.
151 Trong lúc mẹ kế của Cố Thiên Tuấn kinh doanh không ổn, khiến Cố Thiên Tuấn có cơ hội chiếm lấy quyền kiểm soát công ty thì một bất ngờ xảy ra.
Có một cô gái tên An Nhiên, là con gái của một chủ tịch, rất thích Cố Thiên Tuấn, mà bố và mẹ kế của Cố Thiên Tuấn cũng rất ủng hộ chuyện này.
152 Nhưng sau lần ấy thì sức khỏe của Chu Mộng Chỉ hoàn toàn bị hủy hoại.
Tin vui duy nhất chính là, Cố Thiên Tuấn dưới sự giúp đỡ của bố An Nhiên đã dần dần nắm được thực quyền trong tập đoàn Cố Thị, anh cũng rất có thực lực trong việc xử lí các công việc nghiệp vụ trong công ty.
153 “Kính Trạch, tôi nói lại với cậu lần nữa. ” Trì Cảnh Dật nhướn mắt nói bằng vẻ mặt không cảm xúc, “Uống rượu sẽ hại dạ dày, một lượng lớn chất cồn sẽ làm tổn thương chức năng gan, ảnh hưởng đến vị giác…”
Nhưng Lâm Kính Trạch thì lại hoàn toàn không quan tâm đến Trì Cảnh Dật, vẫn liên tục nốc rượu.
154 Leonard từ bé đã nghiên cứu văn hóa Trung Quốc, thế nên ngoài tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh ra thì ngôn ngữ thứ hai của anh chính là tiếng Trung. Tất nhiên, anh cũng có tìm hiểu về thẩm mỹ người Trung Quốc, có nhận thức riêng về định nghĩa người đẹp.
155 Còn bố của An Nhiên là An Tịnh Phong, ông chủ của một công ty bất động sản tương đối lớn trong thành phố H, ông là người đầy tình cảm, rất yêu thương con gái của mình.
156 Đầu tiên Cố Thiên Tuấn do dự một chút, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Tuy lời mời của An Tịnh Phong có hơi bất ngờ, nhưng bây giờ công ty của Cố Thiên Tuấn rất cần hợp tác với công ty của An Tịnh Phong để thoát khỏi khủng hoảng, anh và bố nể mặt ăn bữa cơm cũng được.
157 Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nhìn Tống Mạn Nhu đang cố làm ra vẻ, anh nghĩ: Người phụ nữ này quá gian xảo, lại nhiều mưu mô, tại sao bố mình lại kết hôn với bà ta?
Lấy vợ phải lấy người như Mộng Chỉ mới phải chứ, tính tình hiền lành, tốt bụng, tuy không thích hợp với những chuyện làm ăn trên thương trường.
158 "Anh sẽ không làm như vậy đâu. " Cố Thiên Tuấn sững sờ một lúc sau đó nghiêm túc nói, "Như vậy không công bằng với em, cũng không công bằng với An Nhiên!"
Chu Mộng Chỉ biết rằng tuy Cố Thiên Tuấn làm việc quyết đoán, nhưng vẫn có nguyên tắc riêng của mình, chuyện như vậy anh không muốn làm cũng rất bình thường.
159 Theo đề nghị của Cố Thiên Tuấn, đám cưới của hai người họ rất giản dị, những người tham gia lễ cưới chỉ có bố mẹ, bạn bè của Cố Thiên Tuấn, còn có bố và bạn bè của An Nhiên.
160 Tống Mạn Nhu nghiến răng, không hề chịu thua: "Ha ha, mẹ chỉ quan tâm hai con thôi mà, Thiên Tuấn con coi trọng sự nghiệp như vậy, hai bên đều phải chăm lo sắp xếp thì bận là phải rồi?"
Khi Tống Mạn Nhu nói đã cố tình nhấn mạnh "hai bên".