61 Tưới xong những khóm hoa tươi, Mạc Vi Như đưa cho một cô giúp việc nhờ cất hộ mình. Cô đi về phòng, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ mà khẽ thở dài. Mạc Vi Như cô không quen sống kiểu “ăn nhờ ở đậu” một ai cả, nhất là chỉ vì một lí do là Hàn Dạ Thần cứu cô.
62 - Hừm. . . bài này đi - Mạc Vi Như chìa cuốn tập nhạc đang mở ra cho Nghị Phong xem.
- Sad song? - Nghị Phong ngước mắt lên nhìn cô
- Ukm. . . - Mạc Vi Như gật đầu nói thêm - Bài này không biết anh đã đánh qua chưa nhưng mà nó cũng hay lắm đó.
63 - Oa. . . no quá đi thôi! - Minh Hạo ngồi phịch xuống ghế sofa, bộ dạng thỏa mãn khi được lấp đầy bụng thức ăn ngon.
- Anh ăn hoa quả tráng miệng đi nè - Mạc Vi Như từ phòng bếp bê ra một đĩa hoa quả các loại được cắt gọt đẹp mắt.
64 Hàn Dạ Thần bật lại đoạn video mà Minh Hạo gửi. Hình ảnh vợ anh - Mạc Vi Như và Nghị Phong ngồi cạnh nhau cùng nhau đánh đàn đập thẳng vào mắt anh. Một cảm giác bực bội đập thẳng vào anh, còn cái vị chua chua khó chịu nữa.
65 Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như lên xe là chuyện của 30 phút sau. Minh Hạo lên ghế trước ngồi để nhường cho hai người kia ngồi gần nhau. Ông quản ga cười cười không nói gì, Hàn Dạ Thần nhướn mày nhìn anh như muốn nói “Biết ý đấy nhỉ?” Còn Mạc Vi Như thì đỏ mặt, tay cô vẫn bị Hàn Dạ Thần nắm chặt.
66 “Vi Như, cơm cơm. . . ” - Hàn Dạ Thần không kiên nhẫn kêu lớn, anh còn cầm đũa đập đập xuống bàn ladm người hầu đi qua gần phòng ăn cũng phải giật mình.
67 Ăn cơm xong, Hàn Dạ Thần vui vẻ nắm tay Mạc Vi Như, anh kéo cô đến rừng hoa mà mình đã xây dựng. Hai người ngồi hẳn xuống nền cỏ mịn xanh tươi, Hàn Dạ Thần không ngại bẩn ngồi cùng cô.
68 Sáng hôm sau, Mạc Vi Như dậy sớm, ăn qua loa bữa sáng với bánh mì tự làm. Cô vội khoác chiếc áo ra ngoài, đứng trước cửa căn hộ của Thế Hải, cô gõ cửa nhưng vẫn không có động tịn gì bên trong.
69 Một chiếc xe 1 chỗ màu đen cách chiếc BMW của Hàn Dạ Thần một khoảng không xa.
- Đại ca, mục tiêu đã đi ra ngoài cùng tên Hàn thiếu gia, chúng ta khó có thể hàn động được hơn nữa họ còn có người đi theo - Tên đàn em cầm ống nhòm nhìn rồi quay sang nói với tên đại ca.
70 Hải Trình thân áo sơ mi trắng, quần âu đên, áo vest đen đứng trong cánh gà sửa sang lại vẻ ngoài. Gương mặt điển trai thư sinh của anh thu hút bao nhân viên nữ đi lại.
71 Một buổi tối trong khoảng sân trước nhà trọ, Mạc Vi Như và Thế Hải ngồi cạnh nhau trên ghế đá, cùng tâm sự và nói chuyện.
- Vâng con biết rồi, bye mẹ.
72 2 ngày sau, tại bến tàu ở thị trấn XX
- Ông cẩn thận. . . - Mẹ Mạc dìu chồng bước lên bậc tàu.
- Tôi cũng đỡ rồi mà bà. . . - Ba Mạc khó khăn bước đi với cái chân bó bột, ông nhẹ nhàng nói.
73 - Lê Dĩnh, thật phiền em quá, để em mang tới tận nhà như vậy. . . - Thế Hải mỉm cười nói.
- Dạ không. . . em cũng tự nguyện mà - Lê Dĩnh đỏ mặt, cô ngại ngùng xua tay.
74 - Tiểu Như, anh mua đồ ăn sáng cho em rồi nè! - Thế Hải xách chiếc túi nilong lên, trong đó đựng các món ăn sáng mà cô thích ăn khi đến đây.
- Em cảm ơn anh.
75 Đây là đâu? Mạc Vi Như khó khăn mở mắt khi chạm phải ánh sáng sau một thời gian dài chìm trong bóng tối. Phải một lúc sau cô mới hoàn toàn thích nghi được.
76 Tại bệnh viện
- Ba. . . sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? - Mạc Vi Như mặc bộ đồ bệnh nhân ngồi bên cạnh giường ông Mạc. Nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, nước mắt cô chực rơi.
77 “A. . . ” - Hàn Dạ Thần đưa thìa cháo lên trước miệng Mạc Vi Như. Nhìn anh như vậy, cô buồn cười “Anh coi em là em bé hả?” Hàn Dạ Thần bỏ bát cháo xuống, anh cười cười nhéo má cô “Coi như tập làm cha đi” Mạc Vi Như đỏ mặt, cô đến là cạn lời với anh.
78 “Cộc. . . cộc” “Lancy!” Alex đi đến phòng em gái, anh gọi to tên cô. Như bình thường bên trong không có động tĩnh gì. Alex thở dài, anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
79 Mạc Vi Như sau khi chào tạm biệt Thế Hải, cô trở về phòng mình. Lấy trong túi ra tờ giấy mà Chu Lệ đã nhét vào trong tay cô. Tờ giấy có một dòng chữ cỡ nhỏ nghuệch ngoạc:
Chiều mai 4h ở quán caffee Day time bên đường, đối diện phía bệnh viện.
80 Hàn Dạ Thần và Minh Hạo bước ra ngoài, ở cổng đã có chiếc xe chờ sẵn. Người áo đen làm nhiệm vụ lái xe thấy ông chủ đi ra, vội xuống mở cửa xe cho hai người.