161 Người phụ nữ sững sờ. Bà ta chau mày:- Anh… anh đã làm gì với ông ấy?Người đàn ông tóc vàng bước từng bước tới gần bà ta, làn da trắng dưới ánh trăng bỗng trở nên tái nhợt.
162 Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc thì không thể làm như vậy. Dù gì cũng từng là anh em, là giao tình có thể phó thác trên chiến trường, để người ta ngồi tù cũng không thích hợp lắm.
163 Chờ đến khi ra khỏi Cục cảnh sát, Bạch Hân Nghiên cũng không nói gì, nói lời chào tạm biệt với Lâm Phi rồi quay về. Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Khương Tiểu Bạch, tên đầu trọc cũng đang nhìn hắn.
164 Bữa sáng vì trò chuyện quá lâu nên kéo dài tận một giờ, sau đó hai người mới đi đến điểm huấn luyện trấn Tiêu Ninh. Lúc đến cái xưởng nhỏ trước núi, thì đã có một đám thanh niên đang ra sức chạy bộ, Bao Tuấn Luân thì đứng trên nóc xưởng, không ngừng quan sát qua ống nhòm.
165 Có một vài người sinh ra đã không thích dài dòng. . . những lời nói đơn giản lại có thể chạm sâu đến đáy lòng người khác; có người nói ba hoa chích chòe, trên trời dưới biển, nhưng cũng không làm người khác động lòng.
166 Lúc chuyến xe cuối cùng đến thành phố cảng, trời đã tối. Khách sạn định ở đã qua thời gian nhận phòng. Lâm Phi xách túi đi ra khỏi bến xe. Trên tay Tô Ánh Tuyết là củ khoai lang nóng hổi vừa mua.
167 Cách tư duy của Tô Ánh Tuyết luôn khiến Lâm Phi phải suy nghĩ. Lâm Phi không ngờ, cô gái lúc này còn đang nói muốn xem mặt trời mọc, muốn đi bộ cả đêm trên bờ cát trắng, bỗng chạy tới chỗ Lâm Phi, kêu đau chân, bắt hắn cõng về khách sạn đi ngủ.
168 Lâm Phi trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài rồi cười, nói:- Lúc em biết chuyện này, đúng là trong lòng không thoải mái chút nào, nhưng em biết, ở Hạ Quốc này, thế lực của nhà họ Vương đã thâm căn cố đế, lan rộng ra cả nước.
169 Cô vội vàng lắc đầu, lao về phòng rồi giam mình ở trong đó. Cố Thải Anh không hiểu chuyện gì khiến Vương Tử Tình kích động như thế, vội vàng chạy lên gõ cửa phòng cô, cuối cùng, phải khó khăn lắm Vương Tử Tình mới ra mở cửa, nói:- Xin lỗi mẹ, con muốn nghỉ ngơi vài ngày.
170 Tô Tinh Nguyên nghe vậy, liên tục bảo Diêu Lam đi cùng Cố Thải Anh. Diêu Lam đương nhiên rất phố hợp, thể hiện rõ tác phong của một người mẹ. Trước mặt người phụ nữ này, Diêu Lam cũng khiêm tốn hơn nhiều.
171 Khương Tiểu Bạch cơ bản không dám dùng công phu né tránh, rất phối hợp ngã xuống, nhưng vẫn cố giơ cao tay đang cầm chuối. - Đồ khốn, nếu muốn đi thì lập tức xéo ngay, còn muốn ở lại thì ngoan ngoãn câm miệng vào.
172 - Lâm Phi, anh làm sao vậy?Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi đột nhiên đứng đấy sờ trán, hỏi. - Ồ…không có gì. Lâm Phi nghĩ có lẽ do mình nghĩ nhiều rồi, cười cười tỏ vẻ không có vấn đề gì.
173 Lâm Phi lạnh lùng nhìn về phía Tô Ánh Tuyết:- Cô đã sớm biết bà ta là ai nhưng lại luôn muồn hỏi tôi rằng bà ta và tôi có quan hệ gì hay không, Tô Ánh Tuyết…cô đúng là biết cách giả bộ.
174 Hắn phải thừa lúc mình còn có thể khống chế được, mau chóng ngăn ngừa hậu hoạn. Trên thực tế, hắn đã ngửi thấy mùi vị của âm mưu, nhưng hắn không kịp suy nghĩ kỹ càng nữa.
175 - Đưa chiếc nhẫn đó ra xa đi, đừng để vật chất bên trong đến gần tôi. Lâm Phi nói. Khương Tiểu Bạch vội vàng ném chiếc nhẫn vào trong xe của Diệp Tử Huyên:- Đao ca, như vậy được chưa?Lâm Phi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười:- Được, như vậy tốt hơn nhiều rồi….
176 Mưa to như trút, đất trời như bị bao phủ trong màn nước trắng xóa. Cái nóng nực đã bị lấn lướt một cách vô tình, không khí Lâm An trở lên lạnh và ẩm ướt.
177 Mặc dù chỉ xếp hạng 77 trong bảng Huyết Toàn, nhưng lại là một trong những sát thủ có chiêu kinh khủng nhất, cũng làm cho các chính khách danh nhân khó đề phòng nhất, sát thủ thần bí xuất thân từ Ninja Nhật- Tắc Kè HoaTên này tuy chính diện tác chiến chỉ có ba tầng thực lực của Bạch Ngân, thực tế tác chiến còn không bằng người cùng cấp bậc Phất Lan Minh Ca, nhưng y có thể che mắt được rất nhiều cao thủ mạnh hơn, dùng phép che mắt trong Ninja tiếp cận đối phương, nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ ám sát!Vốn chỉ cho rằng đối phương chỉ thuê hai gã sát thủ trong bảng Huyết Toàn, không ngờ còn có Tắc Kè Hoa hợp lực hành động, y một mực ẩn thân tìm cơ hội ra tay.
178 Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên nhìn thấy một màn như vậy, tuy không phải là lần đầu tiền nhìn thấy Lâm Phi giết người nhưng vẫn không khỏi lạnh người, sởn da gà, trong đầu đều xuất hiện cùng một suy nghĩ…Người đàn ông này… mạnh tới mức biến thái như vậy…Còn Phương Nhã Nhu thì sợ tới mức kinh hồn bạt vía, bị khả năng chiến đấu và sức mạnh phi thường của Lâm Phi làm cho kinh sợ, cô cắn chặt môi, ánh mắt hoang mang.
179 - Không cần căng thẳng như vậy đâu, chỉ cần để cách xa tôi một chút là được. Đây là nhẫn đính hôn của tôi, lau sạch một chút là được. Lâm Phi cười cười.
180 Trong màn khói dày đặc, Lâm Phi ôm Diệp Tử Huyên rồi lăn xuống bên bờ cảng. - Khục khục…khục…Cả khuôn mặt Diệp Tử Huyên đã bị khói hun đen sì, chật vật vô cùng.