141 Sắc mặt Victor âm trầm, đi về phía phòng ngủ của mình, căn bản không có ý định xem xét thi thể đầy máu của Eliza. Andariel vượt qua thi thể, đi theo Victor tới cửa phòng, sau đó đóng cửa lại.
142 Trên thực tế, cho dù Vương phu nhân nói ra sự thật, Bạch Hân Nghiên cũng không thể làm gì Lâm Phi. Lãnh đạo cấp trên đã ra chỉ thị, có người sẽ chuyên phụ trách vấn đề tiếp cận Lâm Phi, xử lý sự vụ liên quan đến người thanh niên thần bí này.
143 Tô Ánh Tuyết đôi mắt bừng sáng, hưng phấn nói:- Anh nhìn ra được sao? Đúng vậy, đây là kẹo dẻo Bảo Bảo do em chế biến ra, tôi gọi nó là “Xào xạc”. Lâm Phi há hốc mồm, mặc dù trong đầu hắn chứa vô số tri thức nhưng cũng có chút chậm chạp không theo kịp với lối tư duy hiếm thấy của cô nàng này.
144 - Em cũng không biết, chú Vĩnh đoán là ở nước ngoài Phi nhi được sư phụ tốt chỉ dạy, nên có lĩnh ngộ cũng là chuyện bình thường. Cố Thải Anh có chút thấp thỏm nói:- Thiệu Hoa, anh không phiền nếu em để mắt tới Phi nhi chứ?Vương Thiệu Hoa cười ôn nhu nói:- Sao em lại phải hỏi anh chuyện đó? Thải Anh, chẳng lẽ em cảm thấy anh là người không có tình người hay sao? Lâm Phi là con của em, anh biết năm đó em rời xa nó, về sau lại không có tung tích, điều này là tâm bệnh lớn nhất của em mười mấy năm qua.
145 Đối với các nhân viên của Khuynh Thành Quốc Tế mà nói, họ đã trải qua không biết bao nhiêu ngày thứ hai, nhưng ngày hôm nay lại khiến nhiều nhân viên có chút mộng ảo.
146 - Tiên sinh Mycroft, có chỗ nào ông chưa hài lòng sao?Tô Ánh Tuyết hỏi. Mycroft thở dài hỏi lại:- Tô tiểu thư, tôi xin hỏi tiểu thư, cần bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành được một kế hoạch như vậy?- Nhanh thì một năm, chậm thì hai đến ba năm.
147 Trong buổi cơm trưa, toàn bộ nhân viên trong công ty đều đã biết về việc đàm phán thất bại nên không khí trong nhà hàng hết sức u ám. Tô Ánh Tuyết lại có vẻ chẳng bị ảnh hưởng chút nào, cô vẫn ngồi ở chỗ thường ngày, ăn uống nhỏ nhẹ, dùng khăn ướt lau sạch cái miệng nhỏ nhắn rồi mới quay sang nói với Lâm Phi đang ngấu nghiến như hổ đói:- Đi thôi, trên đường đông xe, em đang gấp lắm.
148 - Dao Dao! – Lâm Phi quay đầu lại hỏi em gái – Nếu một ngày, trên tiêu đề của tất cả các tờ báo lớn, các tin tức đều vu oan em, nói em cùng một ông đạo diễn nào đấy hay một ông chủ nào đấy lên giường, hay là cùng một người đàn ông nào đó làm chuyện đồi bại, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chửi rủa, nhục mạ.
149 Đương nhiên là Tô Ánh Tuyết có thể phát giác ra được Cố Thải Anh đang quan sát mình giống như lần đầu tiên gặp mặt, điều này khiến cô có chút không được tự nhiên.
150 Cô không khuất phục, dù người trước mặt là Cố Thải Anh. Đây không phải là cô cầu xin Cố Thải Anh, mà là đưa ra bảng giá đầy đủ, muốn hợp tác với bà. Cố Thải Anh dựa vào ghế ngồi, mỉm cười.
151 Cố Thải Anh hít hít mũi, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi nhìn cô, rồi lại lắc lắc đầu nói:- Không đúng… cho dù cô có khuyên được thì Phi Nhi cũng chưa chắc đã nghe lời cô, đây không phải là nút thắt dễ cởi, bởi dù sao đi nữa tôi cũng không thể giải thích với nó chuyện năm xưa.
152 Trong lòng Tô Ánh Tuyết cũng có chút không nỡ, nhưng cô phải tách biệt rõ ràng việc công và việc tư, thậm chí cô còn cảm thấy nếu Lâm Phi biết hôm nay cô hợp tác cùng Cố Thải Anh, hắn thậm chí sẽ kéo cô ra khỏi đây.
153 - Vương phu nhân… bà không nên kích động quá – Tô Tinh Nguyên bất đắc dĩ cười nói: - Tôi không hề có ý thất kính… Tôi chỉ nghĩ cho con gái tôi thôi. Lúc điều tra hoàn cảnh của Lâm Phi, tôi có điều tra nơi ở của nó, hỏi một số người già ở đó mới điều tra ra được chút manh mối.
154 - Vâng…Người quản gia tựa như u linh chậm rãi lùi lại mấy bước, sau đó thân ảnh chìm trong làn gió hư vô mờ mịt, nhanh chóng hóa thành một chiếc bóng, lui ra ngoài.
155 Lâm Phi cười:- Sao có thể chứ, anh chỉ hỏi vậy thôi, anh chỉ không hy vọng bạn gái của mình vì công việc mà khép nép cầu xin người ta, không đáng. - Ồ…Trong lòng Tô Ánh Tuyết dấy lên cảm giác chua xót.
156 Nói đến công trình xung quanh nhà xưởng, Tô Ánh Tuyết vẫn còn đang dự tính về chuyện đó. Cùng lúc với việc tu bổ nhà xưởng, phía bên kia sẽ trực tiếp mở một khe núi, xây dựng một con đường cao tốc, để nâng cao hiệu suất vận chuyển tới nhà xưởng trong tương lai.
157 - Tổng giám đốc Tô đợi đã. Lưu Bác nhanh chóng dẫn người ngăn Tô Ánh Tuyết lại:- Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ xử lý chuyện này. Lưu Bác nói xong chạy đến chất vấn một người cảnh sát:- Đồn trưởng Trưởng của các cậu đâu rồi?Người cảnh sát kia đau khổ nói:- Đồn trưởng không được khỏe nên đã tới bệnh viện rồi…- Nói láo, vừa xảy ra chuyện đã bị ốm?Lưu Bác không kiềm chế nổi, tức giận đến mức đầu bốc khói, ánh mắt hung ác nhìn vào đám người đang gây chuyện:- Gậy điện trong tay mấy người để làm cảnh sao? Đuổi bọn họ đi mau, bọn họ đang phạm pháp.
158 Bao Tuấn Luân không dám chậm trễ, vội đưa Lâm Phi đi về phía sườn núi ở phía Đông mấy ngọn núi đầu làng. Lúc đi qua một chi nhánh của ngân hàng nông nghiệp, Lâm Phi hơi do dự.
159 Lúc trở lại khách sạn, Tô Ánh Tuyết đã có chút mất kiên nhẫn. Cô ném túi về phía Lâm Phi, mặt tức giận:- Anh có biết thời gian làm việc của em quý thế nào không hả?Lâm Phi ngượng chín mặt, cười ngây ngô khiến Tô Ánh Tuyết tức giận không có chỗ phát tiết, cô ấy tức đến mực hận không thể nhào tới nhéo hắn mấy cái.
160 - Cha… sao hôm nay cha lại…Tô Ánh Tuyết ngơ ngác nhìn cha. Tô Tinh Nguyên bùi ngùi thở dài, buồn sầu nói:- Tiều Tuyết à, cha biết, trước đây ta đã tạo rất nhiều áp lực cho con, khiến con phải chịu nhiều khổ cực.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Giới, Đô Thị, Khoa Huyễn, Huyền Huyễn
Số chương: 50