41 Lâm Phi nói với Tô Ánh Tuyết: - Tổng giám đốc Tô, tôi còn phải đi xử lý chút chuyện. Tô Ánh Tuyết sao có thể không đoán ra là chuyện gì, cô vội vã khuyên nhủ: - Anh đừng sốc nổi.
42 Tần Nham nhíu chặt lông mày, nắm chặt cổ tay, nói: - Chuyện kia. . . giờ đang căng lắm. Lần này chúng ta tới sớm, một là do việc cô nói cũng rất gấp.
43 - Tứ đại vương giả? Uông Thiến tò mò hỏi: - Là nhân vật trên bảng Chiến Thần? Tần Nham lắc đầu: - Tứ đại vương giả là ở bên ngoài danh sách, thậm chí là áp đảo “bảng Chiến Thần”.
44 Phía tây nhà xưởng, một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trên một cái lối nhỏ. Lâm Phi nhìn nhà xưởng không xa trước mắt, quay đầu nói với Tô Ánh Tuyết: - Cô ở đây, khóa cửa lại, nếu có chuyện gấp thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi một lát sẽ trở lại.
45 Thấy Lâm Phi cứ xông thẳng vào vào, Bạch Hân Nghiên vội vàng chạy ra ngoài, muốn kéo Lâm Phi lại. Nhưng Tần Nham giữ cô lại rồi lớn tiếng quát: - Hân Nghiên! Cậu ta đang làm gì cô có biết không? Cứ thế lao đầu ra chẳng phải sẽ làm bia sống cho bọn chúng bắn sao? - Nhưng mà.
46 Bên ngoài nhà xưởng, nghe thấy tiếng súng hỗn loạn phát ra từ bên trong, nhóm người của Tần Nham và Bạch Hân Nghiên theo bản năng đều nhanh chóng tránh né.
47 - Xin ông. . . ông. . . lớn. . . tha mạng! Xin Lâm tiên sinh tha cho bọn tôi! Bọn tôi chỉ nghe theo lời của Đường chủ và thiếu gia, bọn tôi không có ý gì cả! Bao Tuấn Luân sợ hãi, quỳ sụp xuống, kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, xin Lâm Phi tha mạng.
48 Trên mặt mỗi người đều đầy mồ hôi lạnh, cũng may bản thân từng trải qua không ít cuộc chiến đấu, không bị dọa đến nỗi hoảng sợ. - Tổ trưởng, hình như Lâm Phi đó không ở đây.
49 Do bóng đen kia thi triển nội lực, dùng khinh công tăng tốc, vài giây sau Lâm Phi bị mất dấu hắn. Bóng đen kia nhảy vài cái lấy đà, rồi nhảy xuống thung lũng sau vách núi, và biến mất.
50 - Khụ khụ. Lâm Phi cố gắng tỏ ra nghiêm túc, vuốt mặt cố gắng nhịn cười, nói: - Tổng giám đốc Tô, tôi suýt quên, vừa rồi chúng ta còn chưa kịp ăn xong đã bị tôi làm đổ hết cả bàn ăn.
51 Chợ đêm Thành Bắc, từng ngọn đèn tỏa sáng như những con rắn dài phát quang nằm sấp trong bóng đêm. Lâm Phi đã lái xe vào bãi đỗ, đang dẫn Tô Ánh Tuyết đi trên đường phố huyên náo.
52 Một bữa ăn khuya giá rẻ, lại còn rất hợp khẩu vị của Tô Ánh Tuyết, đến cuối cùng cô ăn hết sạch cả mâm đồ ăn. Sau khi thấy cô ăn hết, dáng vẻ tao nhã cầm giấy ăn lau miệng, Lâm Phi bỗng sinh ra ảo giác, tưởng rằng thứ cô ăn không phải là mỳ lạnh mà là nhà hàng cơm Tây cao cấp.
53 Đợi Tô Ánh Tuyết lên lầu, thím Giang mới kéo Lâm Phi đến phòng đã được chuẩn bị xong cho hắn. Thím Giang đã chuẩn bị giường và quần áo đâu ra đấy, trong phòng còn có tivi và máy tính.
54 Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Phi lái xe đưa Tô Ánh Tuyết đến công ty. Còn chưa xuống xe, Lâm Phi đã cười cười lấy lòng: - Tổng giám đốc Tô, sáng nay cô có việc gì phải ra ngoài không? Tô Ánh Tuyết nhíu mày: - Sao vậy, anh có việc gì à? - Tôi muốn đến bệnh viện thăm bác cả, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ lập tức quay lại.
55 Lâm Đại Nguyên hoàn hồn, miễn cưỡng cười cười: - Haiz, không có gì, bác cũng đang nghĩ, không biết là vị quý nhân nào. Lâm Phi cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
56 Trong quán trà ngoài bệnh viện, Tần Nham cùng đồng nghiệp trực tiếp vào một gian phòng lớn, sau khi gọi mấy hũ trà, mấy món đồ ăn vặt, họ cùng Lâm Phi ngồi xuống nói chuyện.
57 Lâm Phi không phải là người sợ việc. Nếu đã không có cách nào tránh những tên này, vậy thì dứt khoát chơi cùng bọn chúng. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn một tay điều chỉnh vô lăng một tay móc chiếc điện thoại ghẻ của mình ra, gọi một chuỗi số đặc biệt.
58 Ý cười trong ánh mắt Mục phu nhân càng ngày càng rõ, có vẻ cảm thấy phản ứng của Tô Ánh Tuyết rất thú vị: - Ha ha, bà già này sống nhiều năm như vậy, một mình kinh doanh cả một công ty, nếu quá thông minh sẽ mệt mỏi.
59 Mục phu nhân mỉm cười nói: - Đương nhiên, năm đó, khi Khuynh Thành Quốc Tế vừa thành lập, là một tay mẹ cô sáng lập ra. Có thể nói, cho đến nay, mặc dù trên danh nghĩa, Khuynh Thành Quốc Tế là do cha cô xây dựng, nhưng nếu không có tài hoa của mẹ cô trong đó, cha cô cũng không thể xây dựng Khuynh Thành với quy mô thế này khi mẹ cô vẫn còn được.
60 Lúc này, Trương Triệt bỗng chen vào: - Lâm tiên sinh lại thăng chức rồi hay sao? Cô chủ có thể tới đây khẳng định không phải là chủ của doanh nghiệp nhỏ, còn dẫn Lâm tiên sinh tới, xem ra chức vị của Lâm tiên sinh đây không thấp.