21 - Anh bị điên à! Lời lão tử vừa nói anh không nghe rõ sao? Anh muốn bị bắt giam không hả! Bành Siêu tức giận quát lên. Từ Hạo cũng cảm thấy tên này thật buồn cười, có lẽ cậu ta không biết mình đang rơi vào tình huống nào.
22 Cùng lúc đó, người nước ngoài tháo ngòi nổ quả lựu đạn trong tay ném về phía thi thể của Cục trưởng Phương. Gã vừa ném đi thì thấy mục tiêu ám sát của mình đã bị một tên đàn ông vô hình vô ảnh đem đi.
23 Lâm Phi không còn cách nào khác, đành nói thật: - Kỵ sĩ Thánh Điện không hoạt động nhiều ở Châu Á, nó là một tổ chức buôn thuốc phiện ở Caribe, Mexico phía nam của Bắc Mỹ.
24 Lâm Phi cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ nói: - Tôi tin tưởng Tô tiểu thư nên mới không đọc hợp đồng mà ký ngay. Tô tiểu thư cô không lừa gạt tôi đấy chứ.
25 Tô Ánh Tuyết lái xe thẳng ra ngoài, cũng đã mở máy tính bảng ở sau xe, nhìn thấy một loạt tài liệu, nhưng thần sắc không hề thay đổi, không định nói gì với Lâm Phi cả.
26 Lâm Phi vẻ mặt rất chăm chú, lắng nghe Trương Tĩnh nói. Thì ra việc này là từ một năm trước, khi Mã Thanh Hồng bắt đầu theo đuổi Tô Ánh Tuyết. Tập đoàn Thanh Mã là một tập đoàn lớn, luận về tài lực hay bối cảnh đều hơn hẳn Tập đoàn Khuynh Thành, trưởng bối của nhà họ Mã và nhà họ Tô đều ủng hộ Mã Thanh Hồng.
27 Cô nói bằng giọng lạnh nhạt: - Không phải với tư cách là vệ sĩ của tôi, mà là với tư cách là bạn trai tôi. - Gì cơ? Lâm Phi cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên, nghiêm túc của Tô Ánh Tuyết, quả thực tai hắn không có vấn đề gì.
28 - Tô tiểu thư, tôi biết cô rất có thành ý. Nếu như chỉ có một mình tôi thì tôi rất cam tâm tình nguyện bán công ty cho cô, bởi vì giá cả mà cô đưa ra cao hơn một trăm triệu so với Tinh Cẩn.
29 Đợi cúp điện thoại xong, Tô Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phi đang tấm tắc nhìn mình. Cô nhíu mày: - Biểu hiện này của anh là thế nào? Lâm Phi thở dài nói: - Mục phu nhân đáng thương ơi, nếu bà tin những lời đồn đại kia thì tốt biết bao, không ngờ lại bị tiểu nha đầu như cô đùa bỡn, đã rơi nước mắt, lại còn phải bồi thường công ty.
30 Cô gái này mặc chiếc sơ mi trắng có đính đá lóng lánh, váy ngắn công sở màu đen, tất chân trắng ôm lấy đôi chân thon dài mềm mại. Tuy thấp hơn Tô Ánh Tuyết chừng ba centimet nhưng dáng người lại thon gọn hơn, là viên ngọc bích điển hình ở vùng sông nước Giang Nam, khiến người ta cảm nhận được sự dịu dàng mềm mại như hoa cỏ mùa xuân.
31 Khiến Tô Ánh Tuyết bất ngờ là, Tô Tinh Nguyên nghe được vấn đề của cô, cũng không tức giận mà bình thản nhìn cô. Qua một hồi lâu, Tô Tinh Nguyên không đổi sắc mặt gật đầu nói: - Đúng vậy, con muốn lý giải như vậy cha cũng tán thành, đúng là dùng con để đổi lấy sự an ổn của Khuynh Thành và Tô gia.
32 Sau khi trở về từ văn phòng Chủ tịch, cơn giận của Tô Ánh Tuyết chuyển hóa thành sự ủy khuất cùng chua xót cùng cực. Đi thẳng đến hàng lang, hai bên hành lang là các bức họa cổ sưu tầm, trông cực kỳ nghệ thuật.
33 Trương Tĩnh sững sờ, nhưng cũng không hỏi nhiều rằng vì sao đi làm lại tìm vệ sĩ đến, nhưng cô vẫn đi. Tô Ánh Tuyết cũng thấy kỳ lạ, nhưng cô không quan tâm được nhiều chuyện đến vậy.
34 Tô Ánh Tuyết cảm thấy bất lực, cô biết, những điều Hứa Vi nói là sự thực. Nếu Hứa Vi đến công ty khác, đãi ngộ thấp không nói làm gì, cũng không chắc chắn sẽ an toàn.
35 Lúc này Hứa Vi mới nhận ra mình có chút thất thố, cô ngượng ngùng lau khóe mắt: - Tổng giám đốc Tô, Lâm Phi là cậu em hàng xóm của tôi từ nhỏ, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, mối quan hệ rất tốt.
36 Lâm Phi sững sờ, cô gái này sao tự dưng lại nhắc đến một vấn đề “xấu hổ” như vậy, hắn ngoài việc vòng vo tam quốc với cô ra thì không còn cách nào khác.
37 Buổi chiều Lâm Phi đã xem sơ qua tư liệu của người nhà họ Tô, biết mẹ của Tô Ánh Tuyết hình như tên là Diêu Lam, chắc là người phụ nữ trước mắt đây. Diêu Lam đi đến trước mặt hai người, liếc qua Lâm Phi lạnh lùng nói: - Tai điếc rồi ư? Cút về phòng bếp ăn đi! Không có quy củ gì hết! Lâm Phi đang muốn nói gì đó, vú Trương đã vội chạy đến, nắm hai tay Lâm Phi, ý bảo Lâm Phi đừng nói gì, đồng thời cười xòa, cúi thấp đầu nói xin lỗi Diêu Lam.
38 - Hân, đừng đùa, loại đàn ông lỗ mãng này có gì hay mà nhìn. Con đói bụng rồi, chúng ta nhanh ăn cơm thôi. Diêu Lam cười nói. Tô Tuấn Hào không chịu: - Xem hắn bộc lộ tài năng rồi ăn cơm.
39 Vệ sĩ canh giữ ở cửa bên ngoài nghe thấy tiếng thét của nữ chủ nhân, vội vã chạy vào. Chứng kiến “thảm trạng” này, mấy tên vệ sĩ vừa vào cũng không dám tin.
40 - Tiểu Phi. . . . . Lâm Đại Nguyên mắt sưng húp, nhìn thấy Lâm Phi, thều thào gọi một câu. Sát khí trên người Lâm Phi tan đi, thay vào đó là một nụ cười miễn cưỡng và khó khăn.