61 Rất nhanh, người phục vụ đã đổi một cái bàn lớn hơn đủ cho năm người ngồi. Trong lúc nói chuyện, Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi mới biết, thì ra Liễu Cảnh Lam đang học tiến sĩ chuyên ngành khảo cổ học, sắp tốt nghiệp.
62 Tô Ánh Tuyết biết Lâm Phi biết nói tiếng Pháp, nhưng không hề biết tiếng Pháp của hắn lại lưu loát đến trình độ này, hơn nữa đến thực đơn cũng không cần xem mà đã biết rõ nên gọi đồ ăn gì rồi.
63 Liễu Cảnh Lam cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng dường như cô không quá quan tâm đến những chuyện này, cô chỉ ngại ngùng nói: - Thật ngại quá, làm Tô tiểu thư phí công rồi.
64 Bên bờ hồ Lâm An, trong một hội sở tư nhân cao cấp, ánh đèn rực rỡ tỏa sáng cả một vùng. Trên ban công rộng rãi, ánh trời chiều chiếu thẳng vào những chiếc ô xinh xắn đang căng ra như những đóa hoa.
65 Trên đường trở về công ty, bởi Tô Ánh Tuyết lơ đãng hỏi Lâm Phi thương thế của Lâm Đại Nguyên thế nào, khiến Hứa Vi cũng biết Lâm Đại Nguyên đang nằm viện.
66 Sắp bảy giờ tối, Lâm Đại Nguyên ăn cơm tối xong mới sực nhớ ra hai đứa cũng chưa ăn, liền bảo Lâm Phi mau đưa Hứa Vi ra ngoài ăn chút gì đó, không cần ở bên mình như vậy.
67 Bởi không uống rượu nên Lâm Phi cũng không ở lại nhà Hứa Vi quá lâu, huống hồ hắn còn là một vệ sĩ, rời khỏi cô chủ của mình lâu quá cũng không tốt nên sau khi ăn cơm xong, hắn liền chào mẹ con Hứa Vân rồi ra về.
68 Khi Lâm Phi từng bước tiến đến, đẩy cánh cửa kia ra, hắn phát hiện ra Tô Ánh Tuyết đang ăn thứ gì đó. Tay trái cô ôm đồ ăn, tay phải chốc chốc lại cầm cho vào miệng.
69 Đêm khuya, trong căn phòng của một khách sạn cao cấp năm sao tại Lâm An. Trên chiếc giường rộng rãi, một người đàn ông đang cầm đôi chân thon dài, trắng trẻo của người phụ nữ làm động tác chạy nước rút cuối cùng.
70 Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi lại bị Tô Ánh Tuyết quát tháo, bắt hắn phải cùng cô chạy một vòng lớn, về nhà ăn sáng xong lại vội vội vàng vàng đi làm. Nhưng có vẻ Tô Ánh Tuyết vẫn còn giận, từ đầu đến cuối chẳng nói với Lâm Phi được mấy câu, đến thím Giang cũng không nhịn được vụng trộm nhìn Lâm Phi.
71 Hứa Vi nhìn Lâm Phi, trong mắt lộ rõ vẻ chán nản, rõ ràng là không đành lòng nhưng cô vẫn phải làm như vậy. Nếu để cho Lâm Phi tiếp tục mang lòng mong đợi, theo đuổi mình, e là chỉ làm hắn thêm đau khổ.
72 Sau khi tan sở, Lâm Phi đưa Tô Ánh Tuyết về nhà, không để ý đến người phụ nữ bên cạnh mình đang cau mặt, liền chạy đến bệnh viện thăm Lâm Đại Nguyên. Tô Ánh Tuyết còn chưa đồng ý, đã thấy Lâm Phi phóng xe của cô đi mất.
73 Thấy nụ cười say đắm lòng người của Phương Nhã Nhu, Lâm Phi quả thực khóc không ra nước mắt, người phụ nữ này thật biết nhẫn. . . Chẳng trách bảo an đó lại cúi chào như vậy, thấy lãnh đạo bệnh viện có thể không cúi chào sao? Nhưng hắn vẫn bắt tay với Phương Nhã Nhu: - Tôi là Lâm Phi.
74 Phương Nhã Nhu sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, giậm chân với Lâm Phi, nhịn không được chửi bới: - Đồ thối nhà anh! Ai dụ dỗ anh! Tôi mặc blue trắng là bởi tôi phải làm việc! Cô cũng không biết nên tức giận hay nên cười, nghĩ lại bộ dạng Lâm Phi nhìn chằm chằm mình vừa rồi, khuôn mặt cô bỗng nóng bừng, may mà không bị người khác bắt gặp.
75 - Dừng tay! Lâm Phi, anh đang làm cái gì thế? Hai người Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến cuối cùng cũng chạy tới nơi. Họ đã phải dốc toàn sức lực để đuổi theo mới có thể đến kịp.
76 - Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Bao Tuấn Luân hồn siêu phách lạc lắc đầu lia lịa. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức xông đến chỗ Bạch Hân Nghiên đưa tay cầu khẩn: - Cảnh sát, cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Nhanh.
77 Sau khi im lặng nghe gã nói hết, Lâm Phi gạt tàn thuốc trên tay xuống, thần sắc lạnh nhạt quay đầu nhìn tên mập. - Anh có biết vì sao anh có ngày hôm nay không? Bao Tuấn Luân cười khổ: - Còn có thể vì sao nữa, người ta đều là người có tiền có thế, sinh ra đã sung sướng hơn chúng tôi, dù đều lăn lộn trên con đường ấy, nhưng họ có tiền, có thể mua được tay sai.
78 Sáng sớm hôm sau, Tô Ánh Tuyết lại đẩy cửa phòng Lâm Phi như mọi ngày, cho dù Lâm Phi muốn khóa trái cũng vô dụng, bởi cô nàng này cầm chìa khóa của tất cả các phòng.
79 Nhưng Lâm Phi lại trừng mắt với gã, ra vẻ chê bai: - Ai có duyên với anh, tôi không có hứng thú với đàn ông. -. . . Những lời châm chọc mà Mã Thanh Hoành định nói tiếp theo bị nghẹn ở cổ họng, trừng mắt với Lâm Phi, muốn nói nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
80 - Câm miệng! Mã Thanh Hoành nghiến răng nghiến lợi giống như mãnh thú tức giận, mắt đầy tơ máu. Tay của gã chỉ về phía Lâm Phi, khàn giọng nói: - Tô Ánh Tuyết, đừng cho rằng hôm nay cô dựa vào tên nhãi này, tránh được một kiếp là có thể chạy khỏi lòng bàn tay tôi! - Cô biết vì sao bọn họ đều sợ tôi, vì sao đều phục tùng tôi không? Không phải vì tôi là Mã Thanh Hoành, không phải vì tôi là người của Mã gia! Mà bởi vì.