41 Chương 41: Tiểu yêu tinh hay hồ ly tinh? ~ Việt ~ Đêm ấy tôi không sao ngủ được, ôm chặt em trong lòng mà tôi vẫn cảm thấy không đủ…nhìn cơ thể trắng ngần của em tràn ngập những dấu hoa đỏ chói của tôi, lòng lại ngập tràn cảm xúc… Tôi không biết ngày mai nên làm như nào? Có nên nói mọi chuyện cho em, tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi suy nghĩ rất nhiều…em biết thì sao…không biết sẽ ra sao…em mong đón giao thừa đầu tiên với tôi như thế…cái Tết đầu tiên, em chuẩn bị tươm tất chu toàn mọi thứ…liệu biết mình nằm cả chục ngày, qua cả Tết, em sẽ ra sao??? Cuối cùng, tôi có một quyết định ích kỉ…để mọi thứ trong quá khứ, từ ngày mai, tôi sẽ cùng em, đón Tết…’Tha thứ cho anh, cô bé nhé…’ Tờ mờ sáng, tôi dậy chuẩn bị… Đã bao nhiêu bữa sáng rồi…hôm nay con tiểu yêu bé bỏng và tôi lại ngồi chung một chiếc ghế; mười ngày…là mười ngày mà tôi tưởng cả thế kỉ trôi qua??? Từ phía bụng, một luồng khí ấm khẽ chạy qua…mùi hương từ em hoàn toàn làm tôi lấy lại được sức sống – đúng là tiểu yêu tinh của tôi.
42 Chương 42: Đừng hỏi vì sao anh điên Nàng thấy hắn, hơi nheo mắt. Hắn tỉnh bơ như thường. -”Hai người chơi gì mà vui ghê?” Tên quản lí tươi cười trả lời khách: -”Chúng tôi chơi bài, mọi người muốn chơi không?” -”Được, hay đấy…” Thế là họ ngồi xuống quyết định chơi tấn, em Hương không chơi, chỉ là đứng bên cạnh phụ họa cho anh Việt, nên có ba người thôi.
43 Chương 43: Tình yêu nhất thiết phải đẹp thế sao ? Có lẽ đối với hắn, đối với nàng, đó là những tháng ngày vô cùng ngọt ngào, vô cùng nồng thắm… Hạnh phúc từ những câu chuyện bình dị nhất… Sáng sớm tinh mơ, vợ chồng họ đã dò dẫm ra ngắm bình minh, nghe nói bình minh trên biển rất là đẹp.
44 Chương 44: Đợi anh về cùng ăn tối Tên trẻ con đó vẫn chẳng thèm nói gì, dù sao nghĩ mình cũng quá đáng, nàng đành tiến tới, sà vào lòng hắn, khoanh tay nũng nịu: -”Em biết lỗi rồi ạ, em xin lỗi lần sau em không dám thế nữa ạ” Mặt hắn sáng hơi lúc trước một chút, tiểu yêu tiếp tục tấn công, dùng đầu lưỡi nhỏ vừa chọc ghẹo nơi mang tai vừa rót lời đường mật: -”Xuống vợ kì lưng cho…đi…” Thành trì lúc này bị phá bỏ hoàn toàn, hắn bế vợ ra bồn tắm, mắng yêu: -”Quỷ này…” -”Ghét em nữa không?” -”Ghét” -”Thật không?” -”Thật” -”Nhiều không?” -”Nhiều ” -”Nhiều như nào?” Nàng vừa hỏi, vừa cười, lòng bàn chân đặt thằng trên mặt người đối diện, trêu chọc hạ dần theo đường thẳng… Hắn như điên cuồng lao tới, hận muốn xé xác tiểu yêu thành trăm mảnh…Quả thật, vợ của hắn, không khác nào độc dược loại mạnh!!! Hai con người mồ hôi như nước nhìn nhau cười hạnh phúc, hắn khẽ cắn lên tai nàng, trêu đùa… -”Vợ “ngon ” quá!” Nàng thẹn chỉ biết rúc vào cơ ngực săn chắc, hơi thở dịu dàng thanh khiết khiến hắn rụng rời… -”Vịt này…hình xăm đại bàng này đẹp quá…” -”Ừ, thích không?” -”Thích, em cũng thích xăm một con đại bàng, cho giống anh…có đau không?” -”Không đau lắm, hôm nào đưa em đi…nhưng anh thích em xăm chữ Vịt cơ…” -”Được…” -”Vợ này, giờ mới để ý, vợ giống anh thế!” -”Giống gì cơ anh?” -”Trên người vợ có vết chàm nè, người anh cũng có…” -”Thật á, ở đâu sao em không biết?” -”Ở sau lưng, hình con bướm nhỏ rất đẹp…” -”Thảo nào em không biết.
45 Chương 45: Anh ở nơi đâu ? Ngày nào cũng ở cùng anh, đâm ra bây giờ mình nàng có chút không quen. Thật kì lạ. Cùng là xem một bộ phim. Vậy mà cảm giác anh ngồi bên cạnh cảm giác thích hơn hẳn.
46 Chương 46: Đau thương Nàng biết, biết mà, đấy chắc chắn chỉ là trò đùa của con Vịt xấu xa đó, chắc hắn sợ nàng giận đây mà…thật trẻ con! Tuy vậy, cả đường đi, nàng vẫn không ngừng run rẩy, nàng đã cầu nguyện, cầu nguyện rất nhiều… Tới khi chiếc xe dừng lại ở cổng, nàng nhanh chóng lao ra, phi thẳng vào nhà, miệng quát lớn: -”Việt, Vịt thối, anh mau ra đây cho tôi, anh tưởng anh đùa thế là hay à?” -”RA MAU, mau ra cho tôi…” Tùng, Tư, cả Hai, đều tập trung đợi nàng, mắt đứa nào đứa ấy đỏ hoe, nhưng nàng không thèm để ý, vừa đi vừa gào: -”Tôi mà bắt được anh xem tôi xử anh ra sao?” -”Ra mau!” Hai thấy vậy, ôm chặt lấy chị dâu, đưa nàng lên phòng, nơi mà Việt đang đợi nàng… -”Chị, chị nhìn mặt anh cả lần cuối đi…” Út Linh đang ngồi thu mình ở một góc phòng, gương mặt trầm mặc hiếm thấy … Là anh sao? Là anh nằm đó thật sao? Sao bọn chúng lại phủ khăn trắng lên người anh? Tại sao? Bọn này thật xấu… Run rẩy mở chiếc khăn, cả người nàng như hóa đá, nhưng nàng vẫn cười, vuốt ve lên khuôn mặt quen thuộc, ngọt ngào nịnh nọt: -”Anh mệt lắm phải không?” -”Anh ngủ chút đi…rồi tý nữa dậy nhé, em đợi! Anh còn hứa ăn tối với em mà…” -”Nhìn mặt mũi anh này, sao hốc hác trắng bệch thế? Cả những vết thương nữa, đứa nào bắt nạt chồng em vậy? Để em xử nó nhé!” -”Anh ơi…nằm tý thôi nhé, rồi dậy đưa vợ đi chơi!” … -”CHỊ…Anh Cả đi rồi…chị phải chấp nhận đi…” Út Linh gào lên, tiếng thét của cô như mũi dao thức tỉnh nàng…Việt…Việt của nàng…Lan nhìn Linh, nhìn Hai, nhìn mọi người, rồi quay lại nhìn Việt, từ từ ngã xuống… ….
47 Chương 47: Ai cho anh cái quyền đó ? Giọng bác sĩ khiến họ thở phào. Út Linh ngồi bên cạnh, thấy Lan tỉnh mới nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, thổi thổi thìa cháo, đưa lên miệng chị dâu.
48 Chương 48: Tháng ngày lặng lẽ trôi … Những ngày sau đó, nàng đã rất cố gắng. Buổi sáng đều cố đi chợ…mua những thứ bổ dưỡng về. Ngày nào nàng cũng làm món hầm.
49 Chương 49: Việt của em – có phải anh không ? Nàng tỉnh dậy, một màu trắng xóa…đầu óc quay cuồng…là nàng gặp Trâm Anh, sau đó giằng co…sau đó??? Đầu đau như búa bổ, cố gắng vẫn không thể nhớ nổi chuyện lúc đó… Một lúc, mới sực tỉnh sờ xuống bụng…chỗ đó, hàng ngày nàng vẫn sờ mà…tại sao hôm nay lại phẳng như vậy? Sợ hãi, nàng kêu những người qua lại, không ai trả lời.
50 Chương 50: Em đợi anh…. Nàng quả thật, không muốn bỏ cuộc…quả thật, là không can tâm… Đó là Việt của nàng, bằng linh cảm, nàng chắc chắn! Từ hôm ấy, nàng luôn dậy từ lúc gà chưa gáy.
51 Chương 51: Em là ai ? Đứng từ xa, Hai cũng tới điếng người, nếu không vì nhìn thấy chữ Golden Face, không vì bọn kia gọi người đó là Chủ Tịch, thì có lẽ hắn cũng tưởng đại ca mình sống lại thật.
52 Chương 52: Sự thật phũ phàng -”Chủ Tịch, em nộp tài liệu” Tuyết Nhi nháy mắt tinh nghịch. -”Làm gì có tài liệu nào em cần nộp?” -”Ha, bị anh bắt thóp rồi…em cần nộp cái này, hehe…” Nhi kiễng chân, khẽ chạm vào môi người yêu.
53 Chương 53: Em sẽ bắt đầu lại…. Quay lại đằng sau, thì ra chỉ là một cái cây đổ. Anh thở phào, chẳng biết vì sao mình thở phào, sau đó, đã quay xe lại rất nhanh, tim đập không ngừng… Người đó không sao chứ? Còn ở đó? Nhìn thấy người con gái ướt như chuột vẫn kiên định đứng đó, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa.
54 Chương 54: Gặp lại người cũ Nhìn cậu em mệt mỏi nốc từng đợt rượu, Uyên nhẹ nhàng gợi chuyện: -”Lại chia tay à?” -”Vâng…” -”Chị có mấy đồng nghiệp còn trẻ lắm, có cần chị mai mối gì không?” -”Thế cũng được, bao nhiêu em cũng chơi hết…” Những tưởng đó chỉ là một cô gái, như bao cô gái khác bước qua đời anh! Thay người yêu như thay áo, gái các kiểu đều qua tay, những tưởng khi bước vào một mối quan hệ thì hình bóng người ta sẽ dần phai mờ…lạ thay, tất cả chỉ là những tưởng… -”Chú nói thế thì ai mà dám giới thiệu…” Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của em chồng.
55 Chương 55: Cảm giác là vật thế thân -”Tối anh phải đi dự lễ ra mắt sản phẩm, giờ có vài việc cần xử lý, chắc không qua được, em ở một mình không sao chứ?” -”Gì vậy? Làm như em trẻ con không bằng, anh cũng ở lì đây bán bánh mấy ngày rồi còn gì?” -”Không sao thật chứ?” -”Thật, anh yên tâm, nếu người đó không muốn đem em theo, em sẽ không miễn cưỡng…” -”Ừ, đừng nghĩ nhiều nhé ” -”Hôm nay cũng có nơi đặt gần ba trăm bánh size nhỏ, bận lắm, không có thời gian mà nghĩ ý chứ…” -”Chú ý giữ gìn sức khỏe kẻo mệt” -”Sở thích mà, không mệt” ….
56 Chương 56: Một thứ tình cảm khiến người ta ghen tỵ Nhiều khi con người ta không hiểu nổi chính bản thân mình, Tú thời gian này cũng thế. Anh có mọi thứ, kể cả cô người yêu giỏi giang xinh đẹp thanh mai trúc mã…Vậy mà từ khi gặp mặt hình bóng cô gái ấy cứ là nỗi bận tâm.
57 Chương 57: Người vô ý, người cố tình Cố gắng, cố gắng nghĩ ra cái gì đó, mà thật khó khăn, rốt cuộc, Tú cất chiếc điện thoại vào túi, rửa mặt mũi cho tỉnh táo.
58 Chương 58: Trung thu -”Anh xin lỗi, nghe anh đi…” Nàng căm hận hắn, cũng căm hận con người mình, sao nàng có thể không nhận ra đâu là chồng mình, đâu không phải chồng mình??? -”Trêu đùa tôi, vui lắm hả?” -”Xin em, bình tĩnh lại đã, em còn sốt đó…” Nước mắt rơi, biết không thể giằng co với anh ta, nàng cố với một mảnh vỡ của chiếc bình, bất cần: -”Một là anh tránh ra, hai là tôi sẽ chết ngay tại đây!” Cả người toát mồ hôi, thấy tay nàng đỏ rực, anh sợ hãi: -”Đừng, đừng làm liều…được, anh tránh…” Lấy hết sức, nàng lê ra khỏi phòng, ra khỏi dinh thự đó, từng bước, từng bước nặng nhọc… Anh thở dài, đau xót mà không dám theo.
59 Chương 59: Tại sao ? Mấy ngày nay, tiệm bánh Ngan Vịt luôn có một vị khách không được hoan nghênh. Anh ta thường tới từ lúc 6 giờ chiều, gọi hai chiếc bánh Vịt, một cốc trà nóng, ngồi tới khi cửa hàng đóng cửa.
60 Chương 60: Chuyện về việt Nhìn cậu em mệt mỏi nốc từng đợt rượu, Uyên nhẹ nhàng gợi chuyện: -”Lại chia tay à?” -”Vâng…” -”Chị có mấy đồng nghiệp còn trẻ lắm, có cần chị mai mối gì không?” -”Thế cũng được, bao nhiêu em cũng chơi hết…” Những tưởng đó chỉ là một cô gái, như bao cô gái khác bước qua đời anh! Thay người yêu như thay áo, gái các kiểu đều qua tay, những tưởng khi bước vào một mối quan hệ thì hình bóng người ta sẽ dần phai mờ…lạ thay, tất cả chỉ là những tưởng… -”Chú nói thế thì ai mà dám giới thiệu…” Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của em chồng.
Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 23