21 Chương 21: Ghen – là thế này sao ? -”Đẹp lắm” -”Cảm ơn bạn…” Lan vẫn chăm chú làm, một lúc, phát hiện người khen mình không hề rời đi mới ngẩng đầu… -”Lân, anh làm gì ở đây?” -”Anh tới học làm bánh…” -”Anh cũng có niềm đam mê này ư?” -”Không, đùa đấy, anh có việc nên qua thăm em” -”Chắc Uyên nói à?” -”Ừ, anh phải năn nỉ chị dâu mãi đấy, nghe bảo dạo này em công việc tốt, còn có thời gian đi học làm bánh nữa …” -”Vâng…cũng coi là tốt…Uyên khỏe không? Chắc tháng nữa là đẻ rồi nhỉ?” -”Chị khỏe, em bé khỏe, anh Minh vì lo cho vợ nên đợt này anh vào đây thay…Tý mình đi đâu uống nước nhé, cũng lâu không gặp…” -”Em không biết, để em hỏi…” ……………………….
22 Chương 22: Gậy ông đập lưng ông Ra chỗ nhảy sóng một lúc lâu rồi mà không thấy tên đó và nàng xuất hiện, hắn rất nóng lòng. Cố gắng ngó quanh mà bóng dáng nhỏ bé đó vẫn không lọt vào tầm mắt, Việt đành rủ rê Trâm Anh đi thử nghiệm – ấy chính là tất cả các trò, mỗi trò chỉ chơi một lần, cô phấn khích đi theo, không hề biết rằng, mục đích của hắn, là muốn tìm một người con gái khác! Được năm sáu trò thì hắn phát hiện ra đối tượng cần tìm… -”Đau không?” -”Là vết xước nhỏ thôi mà…anh cứ nghiêm trọng quá…” -”Nhỏ gì mà nhỏ…Không cẩn thận là nhiễm trùng đấy…” Lân cúi người, tỉ mẩn chấm thuốc rồi dán băng.
23 Chương 23: Anh…. vì sao mà tức Từ khi quen Việt, hiếm khi nàng thấy hắn bực bội như vậy, về tới nhà, gặp cái gì trên đường đi là đập, là đá, chả nhẽ vì Trâm Anh gặp nạn khiến hắn đau như thế? -”Lo cho người đẹp thì sao không ở đấy? Ở nhà đá thúng đụng nia?” -”Đúng, quả thật cô ấy rất đẹp, gương mặt thì khả ái, con người thanh tao, đáng yêu vô cùng…nhưng em thử nói xem, vì sao tôi chẳng thấy lo lắng chút nào…em thử đoán xem, hôm nay vì sao tôi bực?” Việt gằn giọng.
24 Chương 24: Một trái tim…bị tổn thương Hắn trầm ngâm, ông Đức lên tiếng: -”Sao? Chê ít?” -”Không, đó là con số quá lớn thưa bác!” -”Vậy câu trả lời của cậu là…” -”Cháu quả là may mắn khi nhận được lời đề nghị…tuy nhiên, Trâm Anh là cô gái xuất sắc về mọi mặt, lại có chỗ dựa rất lớn về gia đình…chắc chắn sẽ có rất nhiều đối tượng khác thích hợp…” -”Cậu từ chối…” -”Dạ…” Ông cười mỉm, một điều kiện tốt như vậy, mà chàng trai trước mặt lại quyết định quá nhanh, tất nhiên người từng trải như ông có thể đoán lờ mờ ra lý do… -”Là cô gái xuất chúng nào vậy?” Việt hơi giật mình, quả không hổ danh người sáng lập Bảo Minh, đầu óc rất nhạy bén.
25 Chương 25: Đại ca xấu tính ~ Việt ~ Vừa bước vào cửa, tôi đã có cảm giác cực kì chướng mắt với con gấu đó…Tất nhiên là tâm trạng không dễ chịu rồi…sao có thể dễ chịu nổi…Em còn giương đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn tôi như trách cứ…gì chứ? Tôi đã giữ bình tĩnh không nói gì đã là kì tích rồi… -”Dạo này mặt lúc nào căng ra thế…” Em gọi với.
26 Chương 26: Lạt mềm buộc chặt tim em ~ Lan ~ Một điều đáng xấu hổ là khi nhìn thấy con gấu đó…con gấu gắn chữ Vịt Ngan…tôi đã tưởng bở… Không nghĩ thế sao được? Thêu chữ vịt to tướng vậy cơ mà… Lại còn ngan…ngan là ai…ngan…ngan…ngan…lan… Đúng rồi, tên tôi…có thể đọc lái đi… Lẽ nào…là quà hắn tặng??? Tôi thấy rất hạnh phúc, con gấu này, so với con gấu hôm qua, giống hệt nhau, nhưng sao tôi ôm con này, lại thấy ấm áp hơn rất nhiều??? Nhắc mới nhớ, tôi đi tìm con gấu hôm qua, không thấy… Tôi lại thêm một lần tưởng bở…tôi nghĩ, lẽ nào hắn thích tôi, nên mới ghen tỵ, và vứt con gấu kia đi…lần trước tôi đang nhắn tin, hắn cũng giật máy…lẽ nào… Nghĩ tới đấy thôi mà tim tôi đã muốn nhảy nhót…mặt nóng bừng…xuống gặp hắn…nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, cũng không thể nhỏ nhẹ hỏi…ngại chết… Tôi bắt đầu làm bộ hung dữ, tức giận vì mất con gấu cũ, lòng tôi cũng chỉ là muốn, hắn thừa nhận… ….
27 Chương 27: Em ở đâu…. tôi muốn tới nơi đó Bực tức, giận hờn, khó chịu…chỉ cần ôm nàng trong lòng…mọi thứ đều tan biến. Lúc nàng ngủ, thật bình yên…thật đáng yêu… Nhìn nàng, tim hắn thổn thức…giá kể, người nàng yêu là hắn…tốt biết bao… Hắn luôn có thói quen rất xấu…đó là đợi nàng ngủ, nằm ngắm trộm… Hắn tỉ mẩn xem xét từng chút, dùng cả bàn tay to lớn áp lên mặt nàng…là hắn muốn cảm nhận…nàng có tăng cân không… Cảm giác bàn tay hơi đầy, gò má nàng bắt đầu phúng phính, có da có thịt, lòng hắn hạnh phúc vô cùng… Nhưng chân tay nàng thì vẫn vậy, ăn bao nhiêu vẫn chỉ thế… Hắn đã xem bàn tay này bao lần, mà mỗi lần cầm vào, cảm xúc đều giữ nguyên…Nàng, có tới chín hoa tay, dưới ánh đèn ngủ, hắn nhìn rõ vân đường đời…cắt làm nhiều khúc, loằng ngoằng…hắn có biết qua một chút ít về xem tướng…nhìn này biết số nàng khổ, nhưng không sao, từ giờ đã có hắn, tuyệt nhiên không bao giờ để chuyện đó xảy ra… Bất chợt, hắn đưa bàn tay nàng lên miệng, đặt một nụ hôn ấm áp…Nụ hôn ấy không chỉ khiến hắn xao xuyến, mà nàng, cũng thổn thức khôn nguôi…Nàng khẽ mở mắt, nhìn hắn… Hắn vụng trộm, thấy nàng tỉnh, đôi mắt nàng rất dịu dàng, đầy mê hoặc…hắn say đắm trong đôi mắt ấy… Căn phòng tĩnh lặng…tay trong tay, họ chỉ nằm đó, chăm chú nhìn nhau, không ai nói một lời…không biết vì họ ngại, hay họ đang thực sự bị say…trong ái tình nồng thắm… Đêm đó, họ đã thức rất khuya…, sáng hôm sau, tỉnh dậy, hắn theo thói quen, sờ về một bên, khoảng trống khiến hắn đôi phần thất vọng… Vội vã chạy xuống nhà, thở phào khi thấy nàng đang làm đồ ăn sáng… -”Đánh răng rửa mặt đi…” -”Ừ…” Không khí tràn đầy sự ngượng ngập… Hắn húp tý nước phở, xuýt xoa: -”Ngon lắm…” -”Cảm ơn, ăn nhiều vào…” Vầng mắt nàng thâm quầng, nàng thực sự muốn hỏi hắn, rốt cuộc hắn coi nàng là gì, hoặc hắn có thích nàng không…tình trạng bây giờ là như thế nào…nhưng lần trước cũng hỏi rồi, kết quả … Nàng đứng trầm ngâm…có nên nói với hắn, cảm xúc của nàng, rồi muốn ra sao thì ra… Hắn nhìn lên, nàng vẫn đứng đó…khuôn mặt đầy những suy tư…hắn đã bao lần khát khao, mỗi lần ngồi ăn, sẽ được kéo nàng vào lòng… Cảm nhận có cái gì đó khác lạ so với mọi ngày…liệu nàng có chút cảm xúc gì với hắn không??? Nếu không, tối qua…ánh mắt đó là ý gì…một là giờ hắn thổ lộ, thành công tốt đẹp…hai là hắn làm nàng sợ chạy mất dép… -”Tôi có chuyện muốn nói!!!” -”Tôi có chuyện muốn nói!!!” Hai con người quá đỗi ngây ngô cùng nhau lên tiếng… -”Em nói trước đi…” -”Anh nói trước đi…” Họ cứ đùn đẩy tới khi chuông điện thoại của hắn reo… Hắn lại đưa nàng đi học.
28 Chương 28: Ba của con…ba đang ở nơi đâu ? Không biết là tiệc mừng cháu bé ra đời hay là người lớn nhân cơ hội ăn chơi nữa??? Đã là bữa cơm thứ ba rồi mà khách khứa ra vào không ngớt…Tất nhiên người cùng nhà thì luôn ngồi cùng mâm… -”Mâm này thì ai cũng quen thân rồi, chỉ có mỗi một người…Trâm Anh giới thiệu đi chứ nhỉ?” -”Anh Minh, trí nhớ anh kém quá…” -”Trí nhớ anh không kém…”.
29 Chương 29: Tôi là…rất…rất…rất…thích em -”Anh…em muốn gặp anh chút…” -”Được!” -”Chuyện vừa nãy anh có nói…” -”Không cần gấp gáp…em cứ từ từ suy nghĩ…” -”Có nghĩ thêm thì cũng vậy…em xin lỗi…” Gương mặt Lân trùng xuống, cố hỏi: -”Anh, có điểm nào không tốt?” -”Không, anh rất hoàn hảo, rất tuyệt vời…chỉ có điều…” -”???” -”Thực sự…có một người…em…em…rất thích!!!” Anh nhìn nàng, quả thật là một người con gái rất thẳng thắn…Ước chi cái người đó là anh…Tất nhiên, anh không phải là người không hiểu chuyện: -”Anh biết rồi…nhưng nếu em thay đổi ý định…có thể liên lạc cho anh bất cứ lúc nào…” -”Phải xem lúc đó anh có người yêu chưa chứ?” Nàng đùa… -”Ừ…” Lúc nàng quay người bước đi, anh gọi với: -”Lan này…” -”Sao anh?” -”Tặng anh một món quà được không?” -”Cũng được, nếu em có khả năng…” -”Em thừa khả năng…” Nói rồi, anh khẽ tiến tới, ôm nàng thật chặt, sau đó vội vàng bỏ ra, giải thích: -”Đừng bực nhé, lần duy nhất đó, anh hứa…” Nàng có hơi bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười dịu hiền… Nếu Việt được chứng kiến tường tận cảnh này, có lẽ hắn đã sướng phát điên, tuy nhiên, ở tầm nhìn của hắn, chỉ thấy hình mà không thấy tiếng, nàng trông chả có vẻ gì là đau khổ khó chịu cả…Hắn bực… Lúc Lân đi ra, hắn có hỏi bâng quơ: -”Thành công rồi hả?” -”Theo ông thì sao…” Câu nói lửng lơ của tên đó khiến Việt rối, đứng ngồi không yên…nhưng theo sự quan sát của hắn,…ôm nhau tình tứ thế kia…thì tới 99.
30 Chương 30: Tôi ngu thì anh đần Tất nhiên, sau đó hắn cũng đủ tinh tế để nhận ra ý tứ của nàng, hơi mỉm cười, giả giọng lải nhải…gục mặt vào vai nàng, hắn cố ý trêu đùa: -”Một cộng một…mấy nhỉ…đau đầu quá…á…ba…bằng ba…” Nàng điên…đôi môi nhỏ mím lại…đánh vào người hắn: -”Bỏ tôi ra…tôi mệt rồi…” Nào có được tha dễ thế, hắn cố ý ngã về đằng sau, cả người nàng bất giác bên trên hắn, đặt tay lên gò má hồng, hắn chậm rãi nói: -”Một cộng một là hai…tên Việt, năm nay gần 31, đẹp trai cao ráo sáng sủa… thích cô bé ở cùng nhà, làm bánh rất ngon, cũng rất xinh đẹp, đáng yêu….
31 Chương 31: Một ngày cả chúng tôi ~ Lan ~ Buổi sáng, lúc tôi thức giấc, đã không thấy anh bên cạnh…tôi cảm thấy hơi trống trải, nhẹ bước xuống nhà. Mùi thức ăn thơm tới nhức mũi, tôi đứng dựa vào một góc bếp, chăm chú ngắm anh…quả thật, người tôi yêu, rất là đẹp trai…kiểu này có khi tôi phải nghiên cứu các phương pháp làm đẹp gấp…không có ngày mất như chơi!!! Anh nhìn thấy tôi, người vẫn còn mặc tạp dề, tay cầm chảo, anh đảo qua, trao tôi nụ hôn phớt, chỉ vài giây thôi, mà tôi cảm giác cả thế gian như đang dừng lại! Tôi vào nhà tắm.
32 Chương 32: Chúng ta sẽ là một đại gia đình, em nhé !!! Không thể chịu nổi cái tính bướng bỉnh của em…Biết rõ là tôi giận…vậy mà…người yêu cũ thì sao? Trước mặt tôi, em không biết nói dối đi một chút ư? Đó có thể tính là một vụ cãi nhau nhỏ…em quay người bước đi, rất vô tình…được cứ đợi đấy, lần sau em dỗi, đừng hòng tôi dỗ… Chẳng còn biết làm cách nào, tôi đành trả vờ làm rơi cái chén trong tay, sau đó ôm lấy bụng….
33 Chương 33: Chỉ vì quá yêu Đợt đó, hàng hóa nhập về khá lớn, lại bao cơ hội làm ăn ập tới, Hai không thể tự mình giải quyết nên Việt ít có thời gian ở nhà.
34 Chương 34: Giận quá mất khôn -”Không sao, vết thương trên trán chỉ là ngoài da…chẳng qua là đói quá mệt nên ngất thôi…đợi bệnh nhân tỉnh có thể cho về nhà…” Út Linh nhìn anh Cả, ánh mắt anh sáng ngời…lúc vào phòng bệnh, anh nắm tay nó rất chặt, cả khuôn mặt anh áp lên người nó…từng hành động…từng cử chỉ như từng nhát dao cứa vào tim cô…cô thực sự không thể…không thể chứng kiến tình trạng đó tiếp tục…Anh cả, anh cả không là của cô thì cũng không là của ai cả…cô từ từ rời bệnh viện, càng ngày, ý nghĩ xấu ấy càng thúc đẩy trong đầu… Nàng tỉnh, cả phòng trắng xóa…hắn đang nắm tay nàng rất chặt, đầu nàng tự nhiên đau nhức…đúng rồi, nàng đang xuống cầu thang đón hắn…sao tự nhiên lại ở đây… -”Tỉnh rồi hả?” Hắn bỗng bỏ tay nàng ra, giọng rất lạnh lùng…một mình rời khỏi phòng bệnh, là hắn thực sự không cần nàng nữa sao??? Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt…nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết… Một lúc sau, hắn quay lại, đợi chai truyền hết, nhẹ nhàng bế nàng ra xe… Về tới nhà, đặt nàng trên trường kỉ, hắn ngồi ghế đối diện, sự phẫn nộ ngày càng rõ ràng… Nàng ngày càng buồn, khuôn mặt đẹp như hoa như lệ ủ rũ… -”Sao cả ngày hôm qua và hôm nay không ăn gì?” Chán nàng, muốn chia tay thì nói xừ ra, hỏi han làm quái gì…nàng cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại: -”Không muốn…” -”Cô biết cô bao nhiêu tuổi rồi không? ” Nói xong hắn mới giật mình nhỡ lời… -”TÔI KHÔNG BIẾT!” -”Cũng lớn bằng từng đấy rồi…bữa ăn của mình, đã biết không thể chịu đói…mà còn NGU thế…” -”Ừ, tôi là ngu đấy, chỉ có anh là khôn thôi” -”Cô bướng như ranh ấy!” -”Ha, lý do là bướng hả? Muốn chia tay thì nói mẹ ra đi…tôi đây không cần nhé…” Nàng điên…hắn nghe được xong cũng sốc… -”Muốn chia tay?” -”Không phải tôi, mà là anh…cả đêm qua đi với con nào không thèm về…đúng là có mới thì chửi cũ mà…” Hắn trợn tròn, nhìn nàng rồi bỏ vào bếp… Lúc sau bê ra một bát cháo, ngồi cạnh nàng, đưa thìa lên, nàng bướng nhất định không ăn… -”Tôi không thích…” -”Không thích là được hả?” Hắn bực, lấy tay bóp cằm, thừa cơ đưa thìa cháo vào miệng, nàng bướng bỉnh phun cả cháo ra mặt hắn…Hắn vẫn kiên nhẫn, lần thứ hai lặp lại động tác, nhưng giữ miệng nàng lâu hơn, không cho cơ hội nhổ ra ngoài… Chật vật mãi mới cho con tiểu yêu ăn hết bát cháo, hắn lặng lẽ bỏ lên gác… -”ANH ÉP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!!!” Nàng với theo chửi bới…Hắn chẳng thèm chấp… Nàng ở dưới, tức…giận…hận… Tiếng chuông kêu…thì ra hắn bỏ quên điện thoại dưới này…là số lạ…nàng tò mò ấn nghe…là em nào? Em nào gọi cho anh Việt thế này??? Đợt này bà mày bắt quả tang thì có chối đằng trời… -”Anh cả…là em đây, điện thoại em hết pin, kết quả xét nghiệm của Lan có đủ cả rồi, tất cả bình thường, anh đừng lo lắng quá…anh cũng ăn chút gì đi, mấy ngày làm vất vả…hôm qua lại làm thâu đêm nữa…” Tay nàng cứng đờ…điện thoại rơi…nước mắt cũng rơi… Sao nàng có thể trở nên hoang đường ngu xuẩn tới thế? Anh bên ngoài, lo đủ thứ việc…nàng ở nhà, chỉ có mỗi chăm sóc bản thân mình, vậy mà còn không làm nổi? Nàng nhớ lại, anh bảo nàng ăn cơm trước, không ngồi đợi, chẳng phải là lo cho nàng…sao bản thân có thể suy diễn… Hôm nay, anh nổi nóng, cũng chỉ vì… Thái củ cà rốt thôi mà tay nàng run rẩy, nàng nức nở…còn thảm thiết hơn hôm qua… Khẽ mở cửa phòng, hắn đang ngủ, quần áo còn chưa thèm thay…Nàng đặt khay cơm trên bàn, nhẹ nhàng tiến tới… Hắn quả thật…rất đẹp… Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời…nàng khẽ đưa tay, vuốt ve từng đường nét…sau đó, như bị mê hoặc, cánh môi nhẹ nhàng đặt xuống, hôn trộm hắn…Lúc đầu, nàng chỉ định lướt qua thôi, nhưng cái vị ngọt ngào quyến rũ ấy, khiến nàng không thể rời…càng lúc càng đắm say…lúc ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn nàng cười tinh ranh… Nàng xấu hổ, lấy tay che mặt… -”Thằng đểu nhà anh…” -”Cái gì…ai mới là người đểu? Ai là người “bị hại” ở đây hả cô này?” Nàng không cãi, chợt nhớ chuyện lúc trước, ôm mặt khóc òa lên như đứa trẻ, mếu máo: -”Vịt…vịt …vịt ơi…em …em…xin.
35 Chương 35: Vị ngọt của canh hầm Vừa mới ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang đã bị hắn bế phỗng vào bếp, đặt nàng lên ghế, tỷ mần lấy cuộn thước dây đo cổ tay, bắp tay…sau đó tới cổ chân…rồi vén váy… -”Vịt…làm gì thế…” -”Yên nào…” Hắn đo nốt bắp chân, đùi, vòng một, hai, ba.
36 Chương 36: Anh em tụ tập ~ Lan ~ 23 Tết. Việt mua cho tôi hẳn 3 con cá chép, to bự. Sau khi cúng bái và ăn uống xong chúng tôi ra con sông nhỏ sau nhà thả cá.
37 Chương 37: Tết Đợi mãi mà không thấy người yêu lên, hắn sốt ruột xuống bếp… Gì vậy chứ, con bé đang ngồi thu lu một góc cạnh chiếc tủ lạnh, mặt thì úp vào đầu gối, ngủ quên dưới đây chắc, Việt khẽ mỉm cười.
38 Chương 38: Anh nhớ em lắm đấy, cô bé ạ ! Khi bác sĩ nói kết quả kiểm tra không có gì bất thường hắn mới nhẹ người, hắn trước đây chỉ biết nàng bị ngất vì đói, lần này không rõ nguyên nhân nên lo lắng, dặn bác sĩ làm các xét nghiệm lần nữa.
39 Chương 39: Làm vợ anh, em nhé !!! Hai ngày qua đi, tên Tùng van sống lạy chết xin thêm thời gian, hắn cũng chẳng còn cách nào, nó là hi vọng duy nhất của Lan… Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, xoa xoa khuôn mặt tái xanh: -”Năm ngày rồi đấy cô ạ, cô ngủ sướng nhỉ? ” -”Không dậy là tôi ăn thịt cô luôn đó…” -”Á à…cái nhà cô này không sợ à? Dậy mau dậy mau…” -”Đi mà, xin em đấy…” -”Độc là do anh sai chế… nếu có chuyện gì xảy ra.
40 Chương 40: Thiên đường hạnh phúc Nửa đêm, có một cô bé nhỏ nhắn tỉnh giấc…nàng nhớ mình đã mơ một giấc mơ rất dài, bị bóng đè nhiều lần…thậm chí, nàng còn mơ có quỷ dữ tới bắt nàng theo cùng, nhưng nàng đã chống trả rất quyết liệt… Bật chiếc đèn ngủ, nhìn đồng hồ, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, cô bé có phần giận dỗi, cố gắng lay anh dậy: -”Vịt ơi….