1 Trong câu chuyện này không biết được người nào đúng kẻ nào sai bởi lẽ ra tất cả điều không đúng hoặc sai. Có thể bạn chẳng hề hiểu tôi đang nói cái quái gì đâu nhỉ? Đúng, chẳng hiểu gì cả và tôi cũng chẳng cần ai hiểu.
2 Trao cho Nhi ánh mắt to hết cỡ, đến nỗi tôi đã ngỡ con mắt này chắc rớt xuống đất mất thôi, em hôn lên má tôi giữa chốn đông người như thế đó sao? Ôi trời ạ, em là con gì chứ không phải nhà họ cua rồi.
3 Hết năm này qua năm kia cuối cùng tôi cũng đỗ đại học, cầm chiếc bằng đại học quản trị kinh doanh trong tay chỉ trong chưa đến một tháng tôi đã có việc làm.
4 Nhấc thân mình trên nạng gỗ tôi khó khăn bước vào nhà Thuỷ, cô nhìn tôi cười tủm tỉm, ngớ ra một chút, bộ tôi dính thứ gì trên mặt sao?. Điện thoại rung nhẹ tôi không cần xem cũng đủ biết là Vân, cô ấy còn gọi tôi làm gì, một tuần qua vắng mặt nhiêu đó chưa đủ để biết tôi ghét cô đến cỡ nào sao? Lắc đầu, tắt nhanh điện thoại, tôi tắt nguồn luôn một thể.
5 Đã có sẵn hoa tươi cùng nến thơm, tôi mua chuộc thêm cô cậu Thuỷ Hải thực hiện âm mưu tỏ tình của mình, lúc về tôi vờ như mệt mỏi chui tọt lên giường nằm ngủ, Thuỷ cũng giống tôi về nhà thì biến mất sau cánh cửa.
6 oOoThủy săn tay áo chạy long nhong trong nhà để tìm cái đầm màu xanh ngọc của mình, chiều nay cô phải đi dự đám cưới một người bạn rất quan trọng a. Mà hôm qua mới mua xong tại sao lại mất tiêu rồi, kiếm mãi không thấy cô tức giận chống tay ngang hông la lớn:- Hải đâu xuống đây tôi biểu.