21 Cô liên tục suy đoán về thứ đồ Phó Thận Hành muốn đưa cho mình. Chắc hẳn là một chiếc di động đã được cài đặt sẵn phần mềm giám sát. Nếu vậy thì quả là tồi tệ, cô không ngờ tới.
22 Nền tờ giấy ghi nhớ được in họa tiết hoa văn rất đẹp, vừa đặc biệt vừa có nét đáng yêu, là loại Hà Nghiên đã dùng quen. Lúc ấy cân nhắc không chu toàn nên mới dùng để lưu địa chỉ đưa cho Phó Tùy Chi.
23 Hà Nghiên chợt nhận ra sự ngu ngốc của mình, nhất thời khoe khoang miệng lưỡi chỉ tổ chọc giận hắn, lại không mang tới lợi ích gì cho bản thân. Có lẽ, cô nên lý trí và bình tĩnh hơn.
24 Nhưng Hà Nghiên chỉ khóc, mãi cho đến khi Lương Viễn Trạch cuống gần như phát điên, lúc ấy cô mới nghẹn nào nói: “Không sao. Chỉ là em sợ sau này anh không còn quan tâm tới em nữa.
25 Hắn không trả lời, trực tiếp cúp máy.
Hà Nghiên nghi ngờ, nhưng không thể gọi điện truy vấn. Cô lặng lẽ trở về phòng, đồng nghiệp đang chuẩn bị đi tắm, thấy cô vào liền cười hỏi: “Cô giáo Hà, cô có dùng nhà vệ sinh không? Tôi muốn đi tắm, hôm nay bận rộn, người toàn mồ hôi.
26 “Cảm ơn. ” Hà Nghiên ngửa cổ uống cạn, đẩy chiếc cốc rỗng sang bên, sau đó lấy tiếp một ly khác: “Hay là cứ tốc chiến tốc thắng đi. ” Cô nói xong, cúi đầu thấp hơn, gần như ngồi im bất động, lưng không còn thẳng tắp như lúc trước, phân nửa sức nặng của cơ thể tựa cả vào quầy bar.
27 Hà Nghiên không trả lời, tiêu cự ánh mắt mập mờ nhìn thẳng về phía hắn. Nước mắt cô chảy dài, lặp lại lần nữa: “Thẩm Tri Tiết, tôi không nợ anh, Thẩm Tri Tiết, tôi không nợ anh.
28 Phó Thận Hành không biết Hà Nghiên toan tính gì nhưng hắn vẫn buông cô ra rồi lui về sau một bước, cất giọng khàn khàn: “Cơ thể không thoải mái. Vậy sao cô còn dụ dỗ tôi?”
Hà Nghiên không trả lời, nhìn hắn trân trân, dáng vẻ ngượng ngùng.
29 Gần 8h20’, Hà Nghiên không còn thời gian để sầu não, cô phải đến kịp giờ điểm danh. May mắn thay có quần áo dự phòng trong phòng. Cô vội vàng thay đồ, lúc đến nơi, tuy không tính là muộn nhưng đám sinh viên đã tới gần như đông đủ.
30 “Tôi đã định báo cảnh sát. ” Trần Hòa trả lời: “Nhưng bà nội nói tờ giấy này không thể gọi là chứng cứ, có báo cảnh sát cũng không thu được kết quả. Bà bảo tốt hơn hết là tìm cấp trên của cha tôi nhờ điều tra giúp.
31 Sau khi điện thoại đổ bốn hồi chuông, Phó Thận Hành mới nhấc máy. Hà Nghiên thì thầm trước khi hắn lên tiếng: “Viễn Trạch?” Đúng như cô dự đoán, trong điện thoại im lặng giây lát.
32 Hà Nghiên bị cảm phải nằm viện mấy ngày, Phó Thận Hành thông minh như vậy, đương nhiên đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô. Hà Nghiên sớm đoán ra chuyện này, cô cũng không có ý định giấu diếm hắn, thản nhiên thừa nhận: “Anh ngang ngược ỷ thế làm bậy không sợ bất kỳ ai.
33 Hà Nghiên xuất hiện khiến đám người lập tức im bặt, Hứa Thành Bác đứng giữa đám đông, quay sang nhìn cô. Ánh mắt phức tạp khó phân biệt, có phẫn nộ, có bất bình, nhiều hơn hết là nỗi thất vọng không thể che giấu.
34 Bà Trần hướng khuôn mặt ôn hòa về phía Hà Nghiên khẽ gật đầu mỉm cười: “Chào cô, cô giáo Hà. ”
Mặc dù đã gần trưa, nhưng ngoài trời vẫn rất lạnh, không phải nơi để trò chuyện.
35 Không hiểu sao gần đây tên ‘ác lang’ bặt vô âm tín. Hà Nghiên vừa mừng vừa lo, lẳng lặng hành động theo kế hoạch của mình. Bạn học cũ hồi âm, nói trước kia Phó Thị từng bị đồn đại có bối cảnh hắc đạo, chẳng qua là trải qua hai đời cố gắng, đến hôm nay đã tẩy trắng vô cùng sạch sẽ.
36 “Không được. ” Giọng Phó Thận Hành nhẹ bẫng nhưng thái độ vẫn hết sức cương quyết.
Hà Nghiên mềm mỏng cầu xin: “Van anh. ”
Phó Thận Hành nhận ra thái độ chuyển biến của Hà Nghiên đối với hắn, không còn ương ngạnh bướng bỉnh mà bắt đầu dịu dàng, như thử lấy nhu thắng cương.
37 Bóng dáng Hà Nghiên xuất hiện trong cửa kính, A Giang liếc nhìn Phó Thận Hành, vội vã chạy tới giữ cửa giúp cô. Sau khi đợi cô đi qua, gã nhân cơ hội lặng lẽ rời sân thượng.
38 Phó Thận Hành ôm Hà Nghiên ra ngoài trước đám người đang ngạc nhiên ngồi ngây thuỗn trong phòng. Tiểu Ngũ cả kinh miệng ngậm chặt điếu thuốc, tay túm lấy Đầu Trọc ngồi bên, hỏi: “Đầu Trọc, có phải tao bị hoa mắt không hả?”
Đầu Trọc không quan tâm, cũng chẳng thèm nhìn, hắn đang mải mê sờ ngực cô em bên cạnh, tay vô thức đặt lên đùi Tiểu Ngũ, vuốt ve theo thói quen.
39 "Chúng ta tạm thời chưa ký đơn, hãy ly thân một thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại, được không?" Đây là nỗ lực cuối cùng của Lương Viễn Trạch. Anh gượng cười, nói tiếp: "Chúng ta yêu nhau bao năm như vậy, lại suốt ngày dính lấy nhau nên nhất thời cảm thấy nhàm chán là lẽ đương nhiên.
40 Hà Nghiên túm lấy Lương Viễn Trạch, cuống quýt khuyên: "Viễn Trạch, anh lý trí chút đi. "
"Lý trí?" Mắt anh ửng đỏ nhìn cô: "Em bảo anh phải lý trí thế nào đây? Nhẫn nhịn giống em sao? Hà Nghiên, em làm thế không phải lý trí mà là nhát gan! Sao em có thể chịu đựng để tên khốn đó uy hiếp như vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, việc gì em phải sợ hắn? Hà Nghiên trước kia đâu có như thế này.