21 Con ngươi đen nhánh nhìn Lý Nhược Phi tựa như danh kiếm sắc bén: “Nhược Phi, ta muốn nói với ngươi, mai sau khó khăn đau khổ càng nhiều, cho dù đau đớn gãy cánh, chỉ cần còn sống, vẫn có thể tiếp tục bay lên, hơn nữa còn lợi hại hơn.
22 Kích thích tuyệt đỉnh lướt sát bên bờ tử vong, khiến tâm tình bình tĩnh xưa nay của Phó Hoài Xuyên phát sinh biến hóa, thần tình đầy máu của hắn giống như một con thú hung tàn, nóng vội muốn thưởng thức xung động ngọt ngào tối nguyên thủy.
23 Lòng bàn tay Phó Hoài Xuyên đã muốn đổ đầy mồ hôi, có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng giữa chúng ta.
Hãy cho ta cơ hội, để ta yêu ngươi.
Chỉ cầu ngươi, để ta đơn đơn giản giản yêu ngươi.
24 Nhan Xung Vũ ngưng thần nhìn đôi mắt bà, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhịn không được khàn giọng nói: “Nương, con không thể đón Nhược Phi trở về. ”
___
Đêm tối dày đặc, Phó Hoài Xuyên rốt cuộc đứng dậy, buộc lại tóc đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe thanh âm mỏng manh lại kiên quyết của Lý Nhược Phi: “Phó Hoài Xuyên, sỉ nhục ngày hôm nay, Lý Nhược Phi cả đời không quên.
25 Phó Hình Giản trầm mặc, hồi lâu đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, ta cáo từ. ”
Đến bên cửa chợt quay đầu nói: “Lý Nhược Phi, cho dù ngươi không phải người Lãng quốc, không phải kiếp số của Tứ đệ, thì ngươi cũng là loại người bình sinh ta hận nhất, sỉ nhục ngày hôm nay, chính là báo ứng.
26 Nhất thời tâm như gương sáng, Nhan Xung Vũ sao có thể không biết tình trạng của Lý Nhược Phi? Để mình đi thăm dò trước, chẳng qua muốn từ miệng mình biết được tâm tư của Lý Nhược Phi? Nếu như Lý Nhược Phi không còn kiên trì tiếp tục đợi hoặc mình không thể bị hắn thuyết phục, chỉ sợ hôm nay đã xuất binh Trữ quốc.
27 Đại điện trống vắng nhất thời tĩnh lặng đến đáng sợ, tuy không nhìn rõ biểu tình của Phó Đông Bình, nhưng trong đôi mắt đã kinh qua thế sự kia lóe lên tia sáng nhàn nhạt, cảm giác đè nặng dày đặc nhất thời tràn ngập mỗi một tấc đất.
28 Từng thước từng tấc trên trang giấy, tinh tế khắc họa một người, tóc đen tản mác như lưu vân, nằm nghiêng bên ghế, khuôn mặt phong vận lại không có nửa điểm giống Lý Nhược Phi.
29 “Kỳ thật lừa ngươi dần chiếm lòng tin của ngươi, cơ hội giết ngươi rất nhiều, nhưng ta đều nhẫn nhịn, bởi vì ta muốn không chỉ cái mạng của ngươi… Ta đang đợi thời cơ, ta muốn chính là, Trữ quốc sụp đổ, toàn bộ người Phó gia phải trả cái giá đắt nhất!”
____
Khóe miệng dưới cằm Triệu Mạnh Húc đều là máu tươi, khí chất tao nhã tôn quý cũng vô pháp bức bách.
30 Lúc này, cánh cửa tẩm cung chi nha một tiếng bị đẩy ra, Phó Tinh Hạc cầm hỏa chiết trong tay, bước đến, cao giọng nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng. ”
Đã là đầu giờ Tý, đây tuyệt đối không phải là thời điểm nên đến thỉnh an.
31 Phó Hoài Xuyên gật đầu, ghì chặt hắn vào lòng, một câu cũng không nói thành lời, chỉ cảm thấy cả người lạnh giá, ngay cả máu cũng đông cứng, thiên địa dù lớn, nhưng lại không có một tia ấm áp.
32 Ngón tay tham nhập nơi tư mật non mềm chặt chẽ đến cực điểm, hạ thể dần phát trướng, nhưng vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục chậm rãi khuếch trương cửa động.
Lý Nhược Phi phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, dường như đau đớn, lại dường như giày vò, trong mắt đã tràn ngập hơi nước.
33 Nhan Xung Vũ dưới ánh nến nhìn mái tóc đen dài như gấm lụa tản mát trước người, cúi đầu, dù không thấy gương mặt, nhưng có thể thấy hàng mi dày đậm cùng chóp mũi xinh đẹp, cõi lòng không khỏi mềm nhũn, nhớ lại lúc nhỏ, Lý Nhược Phi có chuyện gì muốn khẩn cầu mình, đều sẽ giống như vậy cúi đầu không dám nhìn, nhưng một khi mình đồng ý, liền lập tức ngẩng mặt, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt trong trẻo xinh đẹp khiến người phải kinh thán.
34 Lý Nhược Phi y phục hỗn độn, ôm lấy cổ Nhan Xung Vũ, lăn lộn trên lông dạ, sáng sớm vốn dễ động tình, dưới khiêu khích môi lưỡi cùng ngón tay của Nhan Xung Vũ, kẽ răng nhanh chóng phát ra thanh âm rên rỉ vui sướng, đôi tay lại linh hoạt cởi bỏ áo choàng của hắn.
35 Nghiêng mặt, chăm chú nhìn Lý Nhược Phi, nói: “Chắc hẳn ngươi ở ngoài kim trướng cũng nghe được, nhưng ngươi phải hiểu, chỉ vì mấy bức tranh không biết thật giả, Nhan Xung Vũ tuyệt sẽ không trục xuất ngươi khỏi quân đội, hắn nói như vậy, chỉ là kế sách tạm thời.
36 Phó Hoài Xuyên nghiêm túc nói: “Kỳ thật ta muốn hỏi ngươi, nếu ta vẫn thật tâm đối đãi ngươi, chưa từng cưỡng bức hạ nhục ngươi, ngươi… Có thể có một chút động tâm với ta hay không?”
___
Trướng môn đột nhiên bị xốc lên, một tên truyền lệnh binh xông vào, hoảng hốt báo: “Vương gia! Tiết cô nương xảy ra chuyện!”
Lý Nhược Phi giật mình: “Không phải bảo các ngươi hộ tống ra khỏi thành sao?”
Truyền lệnh binh vội nói: “Đúng lúc ra khỏi thành thì gặp phải Xích Na tướng quân…”
Lý Nhược Phi đột nhiên đứng phắt dậy ra khỏi trướng.
37 Động tâm?
Lý Nhược Phi nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Phó Hoài Xuyên, trong lòng hận ý cùng sợ hãi đồng loạt lướt qua.
Cho đến hiện tại, ta vẫn thường gặp ác mộng, mơ thấy lại rơi vào tay ngươi, bị đánh, bị lăng nhục, bị đâm xuyên xương tỳ bà, khóa chặt giống như dã thú.
38 Dùng sinh tử đánh cược một ván, đợi xem ngươi rốt cuộc là muốn một Lý Nhược Phi chết ở bên ngươi, hay là một Lý Nhược Phi tuy bỏ đi nhưng vẫn sống.
Sẽ không tìm cách bỏ trốn, chỉ chờ đợi một quyết định của ngươi.
39 Cho dù trong loạn thế, mạng người thấp hèn như cỏ rác, mầm móng cừu hận một khi nung nấu, chỉ cần có một tia cơ hội, đều sẽ đột phá cực hạn của người bình thường, vì quốc gia đòi lại nợ máu.
40 Sau khi chuyển thế có hy vọng làm ái nhân của nhau nữa không?
Lý: Chuyện kiếp sau ai nói chính xác? Ta chỉ biết đời này ta muốn bên cạnh Xung Vũ.
Phó (kích động): Tiểu Phi ý ngươi là kiếp sau có thể cho ta? = = | | |
Nhan (kích động): Ngươi nằm mơ, Tiểu Phi kiếp sau vẫn là của ta!
Tiểu Phi (lãnh tĩnh): Vì loại chuyện hư vô mờ ảo này mà có thể cãi nhau được sao?
Tiểu Bạch (mắt ngôi sao): Tiểu Phi ngươi quả nhiên là tuyệt tình nhất…
Triệu & Tần: Đời đời kiếp kiếp!
____
100 câu hỏi rất lộn xộn, đặc biệt mời hảo hữu của Tiểu Thái Tiểu Bạch đồng học làm khách mời chủ trì.