41 Hồi 41Quyết chiến trường nhaiDịch giả: Phong ĐaoĐại nhai phồn hoa vốn ngựa xe như nước, đột nhiên chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần hỏi cũng biết người của Đại Hà Minh sớm có chuẩn bị, đến đúng thời điểm liền phong tỏa hai đầu đường, không cho phép người không liên quan bén mảng, cô lập một đoạn đường rộng lớn, biến nó thành sân đấu cho hai người quyết chiến.
42 Lồng ngực như bị đá chèn, đau nhức khó chịu, thân thể yếu đuối vô lực, hô hấp khó khăn. Hiện tại nàng hy vọng nhất là quên đi tất cả chuyện phát sinh ở Tình Trúc Các, quên Vân Mộng nữ thần của Ô Tử Hư, rời khỏi Hồng Diệp Lâu, rời khỏi Lạc Dương thành, vĩnh viễn không trở lại nữa.
43 Cô Nguyệt Minh ngồi xuống bên kia bàn. Quý Nhiếp Đề đặt tấm thiệp xuống, nhìn qua y, hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì?”. Cô Nguyệt Minh nhún vai: “Ta nói không có chuyện gì phát sinh, Quý đại nhân có tin không?”.
44 Khâu Cửu Sư rất muốn hỏi Thiền Dực “Lang Canh” dựa vào cái gì có thể khiến Bách Thuần “bỏ dở giữa đường” đi gặp hắn, thế nhưng trong Hồng Diệp Lâu hôm nay ai nấy vô cùng cao hứng, Thiền Dực càng bộc lộ dáng vẻ khả ái hoan hỉ, vì tránh làm hỏng niềm vui của nàng, lời đến miệng vẫn không thể nói ra, chỉ đành đáp lễ.
45 Ô Tử Hư nghe xong tình huống có liên quan đến Quý Nhiếp Đề, lấy dạ minh châu mất đi ánh sáng cất bên hông giao vào tay Cô Nguyệt Minh, đắc ý nói: “Nếu ta nói với người khác, tiêu thụ tang vật cho ta là đại thần địa phương, bảo hộ ta là người săn giải thưởng Hoàng thượng tin dùng, tiếp ứng ta là đại đầu lãnh Xưởng Vệ, khẳng định sẽ bị người ta cho là kẻ điên”.
46 Nguyễn Tu Chân ngồi một mình chăm chăm nhìn xuống bàn, thần sắc ngưng trọng, không còn thần thái tiêu sái thong dong gần đây nữa. Cô Nguyệt Minh sau khi quay về, kéo ghế ngồi đối diện gã: “Tất cả bình thường, không có ai lén vào, không có thứ gì bị động qua, bọn ta có thể yên tâm nói chuyện”.
47 Quân Sơn Uyển. Hoàng hôn. Cô Nguyệt Minh đang muốn ra ngoài đi gặp Quý Nhiếp Đề thì có tiếng gõ cửa vang lên, bất giác trong lòng thầm nghĩ ai có thể lúc này đến thăm, mở cửa, bất ngờ thấy Bách Thuần thần sắc hoảng sợ đứng ngoài cửa, vội mời vào trong phòng.
48 Nguyễn Tu Chân đáp: “Cửu Sư ra ngoài làm việc, Bách Thuần cô nương có chuyện gì, có thể nói với ta không?”. Bách Thuần hỏi: “Trong này nói có tiện không?”.
49 Theo lẽ thường, tâm tình của hắn phải rất ác liệt. Thời cơ khởi nghĩa đã đến sát, đột nhiên phát giác tất cả chỉ là ảo ảnh, thất bại đã triệt để bày ra trước mặt.
50 Gã biết mình đã phạm sai lầm thứ hai. Sai lầm đầu tiên, là mười năm trước gã thỉnh Qua Mặc đi tranh đoạt Sở hạp cho gã, sai lầm thứ hai là lừa gạt Đại Hà Minh, cũng là vì Sở hạp, khiến cho hiện tại muốn tìm một người thương lượng cũng không có chỗ trông cậy.
51 Phong Trúc Các tĩnh lặng im ắng, như cùng ngủ vùi với hắn. Địa phương trong mộng cảnh đêm hôm qua không phải là cổ thành thần bí, cũng không phải là Vân Mộng Trạch kỳ dị, thật ra là chốn nào? Tại sao có thể có cảm giác khắc sâu với mình như vậy? Mưa vàng mù trời vẫn rành rành trong mắt.
52 Tiền Thế Thần vừa nhìn đã nhận ra cái bàn của mình. Khác với các bàn tiệc kia, trên bàn chủ trải khăn vải màu vàng, so bì với vải hoa nền trắng in lá đỏ của các bàn khác lại càng hiển lộ nét sang trọng huy hoàng, thu tóm ánh mắt.
53 Vô Song Nữ lúc này hai ngọn lửa bốc lên từ hai lòng bàn tay từ màu lam chuyển sang màu vàng, lại từ vàng chuyển thành đỏ, lửa thu nhỏ lại còn cao khoảng hai thước, thanh âm của Ô Tử Hư truyền tới từ đằng sau, nàng lại hoàn toàn không rõ hắn đang la lối quỷ quái gì.
54 Giữa cuồng lôi bạo vũ, khu vườn mỹ lệ ngày thường điềm tĩnh an ninh hóa thành thế giới tràn ngập bạo lực. Giữa tiếng sấm chấn động mang tai và mưa lớn tầm tã, trời và đất không còn phân cách nữa, xa và gần cũng mất đi ý nghĩa đó giờ, một đoạn đường ngắn ngủi lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ dị chạy hoài không hết.
55 Ba thớt ngựa nhàn tản thơ thẩn trên thảm cỏ xanh bên cạnh khe suối, cúi đầu nhai cỏ xanh rờn ẩm ướt, không khí tươi mới mát mẻ, hễ ngồi xuống là không ai muốn đứng dậy trở lại.
56 Hai người cưỡi chung ngựa, đi đã nửa ngày đường, mãi cho đến lúc này vẫn chưa nói một câu. Làm cho Cô Nguyệt Minh dở khóc dở cười là Vô Song Nữ ngồi sau lưng y dùng một tay cầm thắt lưng của y, tư thế như sợ đụng chạm vào thân thể y.
57 Chỉ tức hắn vẫn không thể quên đi mọi thứ bên ngoài bọn họ, bởi nguy cơ lớn nhất đang không ngừng bức tới gần. Phụng công công là nhân vật còn lợi hại hơn cả Quý Nhiếp Đề, hiện thời nắm chắc thực lực còn gấp mười lần Quý Nhiếp Đề.
58 Tiếng sói gào từ bốn phương tám hướng truyền đến, thoạt xa thoạt gần, tựa hồ dã lang trong trạch đang kết bầy kết đàn mò ra kiếm ăn, càng thêm cảm giác nguy cơ khắp chốn.
59 Sau khi để Mã Công Thành giới thiệu, ba người đã biết rõ thân phận và lập trường của Ký Thiện, hiểu thấu quan hệ giữa gã và Cô Nguyệt Minh. Bên Ký Thiện cũng biết hoàn cảnh của bọn họ vào lúc này.
60 Nếu có thể mở Sở hạp, y sẽ đem Tương quả chia làm hai phần, để Ô Tử Hư và Vô Song Nữ ăn, xem xem Tương quả có thật là tiên quả xứng với danh nghĩa không, chỉ tiếc Sở hạp không có khóa không có kẽ hở, làm cho y căn bản không biết bắt đầu từ đâu.