141 Vân Tâm Nhược kinh ngạc nhìn con cá Quả trên bờ, không thể tưởng được võ công cổ đại trừ bỏ dùng để đánh nhau, còn có thể dùng để bắt cá. Nàng chạy tới bắt được con cá, nhưng thân con cá kia rất trơn, con cá lủi lủi phía Đông, lủi lủi phía Tây, đột nhiên liền trượt một cái ra khỏi tay nàng, nhảy đến bên bờ, tăng thêm gấp mấy lần nhảy vọt lên trong nước.
142 Ngày thứ hai, mặt trời vừa lên, Vân Tâm Nhược đã dậy thật sớm, có vẻ có tinh thần hơn nhiều so với mấy ngày, mà làm nàng cảm thấy có chuyện kỳ quái, Tiêu Thanh Hàn vẫn dùng ánh mắt trầm tư luôn cố tình quét về phía nàng, trong ánh mắt không biết có chút sầu lo.
143 màu mắt Tiêu Thanh Hàn tối đen như đêm, bình tĩnh không gió không sóng. Hắn bỏ thêm một nhánh cây vào đống lửa. Ngọn lửa bùng chay thêm, khuôn mặt trong suốt như ngọc, nhìn không thấy cảm xúc.
144 Nàng nằm trong ngực của hắn, tất cả lời nói đều là kỉ niệm thống khổ. . . . . . “Ngươi xem không thấy quá khứ của ta, bởi vì quá khứ ta, không ở nơi này, ta là người tới từ một nơi rất xa.
145 Sau khi tỉnh lại, mặt trời đã sớm lên thật cao, nàng ảo não một tiếng, ngủ quá say rồi, cũng đã trễ thế này. “Tỉnh ngủ?” Tiêu Thanh Hàn đưa tay về phía nàng.
146 Tiêu Thanh Hàn kéo tay Vân Tâm Nhược, trực tiếp đi nhanh qua tấm bia đá, mà Vân Tâm Nhược quay đầu lại nhìn một chút, trong đầu có loại cảm giác kỳ quái.
147 Cho đến con sói cuối cùng nằm trên mặt đất, hắn thu hồi nhuyễn kiếm, quay đầu lại nhìn về phía nữ tử sau lưng. Một thân bạch y bị mất đi trắng tinh thường ngày ,một mảnh vết máu.
148 Bầy sói đột nhiên đứng im, ánh mắt của bầy sói đột nhiên thay đổi thành hoảng sợ, một tiếng sói hú to rõ, tựa như từ ngàn dặm truyền đến. Toàn bộ bầy sói lui về phía sau, trong nháy mắt toàn bộ tản đi, dường như chạy trối chết, biến mất không còn chút tung tích.
149 Gian phòng thanh nhã sạch sẽ, không một chút bụi bặm, bức màn nhỏ xanh nhạt vây từ nóc giường buông xuống dưới đất, gió thổi qua, nhẹ nhàng đung đưa , yên bình mà hài hòa, bên trong phòng, đồ vật đỏ thắm hết sức đơn giản, lại mang theo chút vẻ mềm mại của phái nữ.
150 “Ta tên là Mạc Trân. Ngươi trước buông tay đã, buông tay. Cổ tay của ta cũng sắp gảy rồi. ” Mạc Trân đau đến nước mắt đều muốn rớt xuống, thật không nghĩ tới hắn sẽ tỉnh lại lúc này, Mạc Lan đã nói người nam tử này đã dùng rất nhiều chân khí để đánh thắng , hơn nữa trúng mê hương của bọn họ, lại thêm mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, mới có thể hôn mê bất tỉnh trong vong 3 ngày, nếu muốn tỉnh thì cũng phải đến ngày mai, thế nào hiện tại liền đột nhiên tỉnh.
151 Nàng có chút cảm thấy thất bại , bá đạo của nàng, địa vị của nàng, kiêu ngạo của nàng, tất cả ở trước mặt nam nhân này, từ từ biến mất không thấy. Có cũng chỉ là trở thành một nữ nhân bình thường mới có nhu tình.
152 Mạc Trân là tộc trưởng, phải lập gia đình, cả Mạc tộc giống như cái nồi bị nổ tung,tộc trưởng của bọn họ là nữ nhân đẹp nhất trong cả tộc, bên trong tộc không biết có bao nhiều nam nhân trẻ tuổi chờ đợi lọt vào mắt tộc trưởng, chờ đợi được làm vị hôn phu của nàng, không nghĩ tới hiện tại lại muốn lập gia đình, hơn nữa phải gả cho một kẻ ngoại tộc, điều này làm cho bọn họ không biết nói gì, dường như cũng không tiếp thụ nổi.
153 Mạc tộc quy củ kết hôn không giống với Thiên Trạch hoàng triều, ở Thiên Trạch, trước khi lập gia đình, nam tử cùng nữ tử không cho phép gặp mặt, nếu không thì bị coi là không may mắn, mà Mạc tộc lại ngược lại, Mạc tộc sống cô lập, tất nhiên không giống vậy, mà là trước thành thân, nhà trai cùng đằng gái vẫn sống chung một chỗ, cho đến ngày lập gia đình mới có thể tách ra.
154 Nam tử vẫn bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, tao nhã như mây, vẻ bề ngoài xuất trần như tiên. Sợi tóc đen nhánh dưới ánh mặt trời, phản xạ ra sáng bóng chói mắt, có thể so sánh với vải gấm thượng hạng, làm người ta không nhịn được muốn chạm vào, chẳng qua rõ ràng là khí trời tháng tư nóng bức, quanh thân nam tử lại tản mát ra hơi lạnh lẽo của tháng mười hai.
155 Quyển sách cổ này, là trưởng lão đời đầu tiên của Mạc tộc để lại, nghe nói đây là cảnh báo cho tất cả các thế hệ sau, bên trong có ghi, đấy đều là chuyện mà thế gian sắp sửa xảy ra, cho nên câu phía trên này, chỉ có một mình tộc trưởng mới có thể biết được, kể từ khi cha nàng nhận chức tộc trưởng, nàng đã nắm được một chút căn bản để dịch và hiểu chúng, vừa rồi thấy ánh mắt Tiêu Thanh lạnh lùng, ngẫu nhiên lóe lên sắc đỏ, mới phát hiện có chút ấn tượng.
156 Đột nhiên, nàng cảm giác sau lưng có cái gì đó khác thường, giống như là bị thứ gì nhìn chăm chú vào, trực giác khiến nàng rùng mình ớn lạnh, sau đó nàng nhìn lại một chút cô gái trước mắt kia, lúc này mới phản ứng, từ từ quay đầu, AAAAA.
157 Nam tử đứng trên tế đàn thật cao, đôi tay chắp sau lưng, tròng mắt đóng chặt, bạch y yên lặng rủ xuống chân, khóe miệng có nhàn nhạt tia máu, cũng không ảnh hưởng đến khí chất tôn quý vốn có của hắn.
158 Trên mặt truyền đến cảm giác ướt át, Vân Tâm Nhược đột nhiên mở mắt, chỉ thấy Ngân Lang lè lưỡi, liếm một chút gò má của nàng. Sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, cái đuôi to lớn không ngừng quét tới quét lui trên mặt đất, cỏ khô trên đất bị nó đập đến nỗi bay loạn lên.
159 Mạc Trân nghe đến đó, cả người run bần bật. "Ta không hiểu ngươi nói cái gì?" Nàng nói dối. Tiêu Thanh Hàn lãnh lùng, môi khẽ động. "Thánh ẩn, Lang Vương.
160 "Tiêu Thanh hàn, ngươi ở đây làm cái gì?" Mạc Sơn đột nhiên từ phía sau lao ra, trợn to mắt nhìn tất cả, hắn quả thật không thể tin được hình ảnh đã thấy, chuyện gì xảy ra? Sao toàn thân Mạc Trân lại máu me nằm ở chỗ này? Còn tại sao Tiêu Thanh hàn cầm kiếm, chẳng lẽ hắn muốn giết Mạc Trân, chẳng lẽ, hắn biết tất cả.