61 Ôm vò rượu, Lê Hân đảo mắt qua vò rượu, từ lâu hắn đã muốn nếm thử rượu này. Lúc trước nói thế nào cũng không cho hắn uống một chén, hiện tại thế nhưng lại tặng một vò rượu.
62 Nhìn xuống nữ tử trước mắt, da thịt như ngọc bàn trong suốt, môi phấn nộn, đôi mi thanh tú nhược viễn sơn, con mắt sáng thanh linh như nước, giống như dòng nước ngày xuân, mắt như phát sáng, mặc dù không trang điểm chút nào, lại có chút mong manh như nước (ah thì nước nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra chả yếu đuối chút nào)Không hề nghi ngờ, khuôn mặt này có thể nói xinh đẹp, nhưng là cùng dung nhan tuyệt sắc trong trí nhớ kém quá xa, hơn nữa, người này rất xa lạKhông phải Vân Thiển Y, nàng là ai?Gậy vén hỉ khăn trong tay rơi xuống một tiếng nhẹ nhàng, lại làm cho tâm người khác không khỏi hoảng hốt.
63 Cô gái bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, thân hình kiều nhỏ ở trước nam tử thân ảnh cao lớn càng thêm nhỏ bé, nhưng là ánh mắt kia lại kiên nghị bất khuất, không thấy chút khiếp đảm“Nghe đồn Lê Hân tướng quân nổi danh Chiến thần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền” Âm thanh khinh nhuyễn như mặt nước, từ trong miệng nàng truyền ra, khẩu khí lại đóng băng ngay lập tức“Nguyên lai, Chiến thần cũng đánh nữ nhân!” Mỗi một chữ nói ra, khóe miệng liền cảm giác như bị lửa nóng thiêu đau đớn, nhưng càng đau, ánh mắt của nàng càng lãnh hơnLê Hân nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, kì thực không khỏi có vài phần kinh ngạc, cả thiên hạ người có thể thản nhiên đối mặt với mình không nhiều, nữ nhân này không sợ uy nghiêm của mình, không sợ mình tức giận, lại nói ra lời lẽ có ý nghiêm khắc giáo huấn mình.
64 “Tướng quân…. . nàng là ai? Sao nàng lại mặc gả y?……” Hạ Chi chỉ vào nữ nhân kia, có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên hỏi“Tự ngươi hỏi nàng đi!” Lê Hân âm thanh ám ách truyền đến, làm cho Hạ Chi không khỏi lạnh run một cái, không đợi hắn có phản ứng gì, một trận gió đột nhiên thổi qua, chỉ thấy Lê Hân như quỷ mị đã sớm đi tới cửa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Chi, lời nói lạnh như băng truyền đến “Canh giữ nàng cho cẩn thận!” Sau đó, nhấc chân bước ra khỏi cửa, tuyệt tình không chút do dự….
65 Hắn hít thật sâu mấy hơi, chờ cơn tức giận trong lồng ngực bình ổn một chút, từ trên cây nhảy xuống, lại nhặt lên hai khối đá nhỏ, giơ tay lên, chuẩn xác ném vào hai cái nha hoàn ngoài cửa, bọn họ liền té xuống mặt đấtNghe được âm thanh mở cửa, Vân Thiển Y tưởng là Tri Dung, cảm giác miệng có chút khát, vì thế mở miệng nói nhỏ nhẹ“Tri Dung, rót cho ta một ly trà đi!”Bàn tay to thon dài nhấc ấm trà trước bàn, đổ vào một chén trà, nhưng là đối phương lại không buông chén trà trong tay.
66 “Rốt cuộc nhớ ra rồi sao!” Thanh âm tự giễu của nam tử vang lên“Ân” Vân Thiển Y gật đầu nói “Ngày đó cám ơn công tử, nhưng là……hiện tại sắc trời đã khuya, không biết công tử tìm tiểu nữ có chuyện gì không?”Nàng thật sự không nghĩ ra ý đồ của nam tử này, nhưng là trước mắt phải làm cho nam tử này nhanh chóng rời đi, hôm nay nàng kinh hách nhiều quá rồi.
67 “Không!” Vân Thiển Y cả kinh, hai tay nắm chặt quần áo mình, thân thể không ngừng run run, không thể, nước mắt rơi như mưa, nàng mạnh mẽ nhổ cây trâm gài tóc xuống , để thẳng vào cổ mình, cắn răng nói “Tướng quân nếu bức bách tiểu nữ, như vậy được chỉ là thi thể của ta!” Ánh mắt quyết liệt, thề sống chết để bảo hộ trinh tiết của mìnhĐột nhiên, nhanh như thiểm điện, Lê Hân phản thủ đoạt lấy trâm gài tóc trong tay nàng, trực tiếp ném xuống đất “Loảng xoảng” Một tiếng, giống như phá nát tâm Vân Thiển Y.
68 Gió trăng như khóc, lạnh lẽo như nước…. . (Nguyên văn “Khóc nguyệt như gió, lạnh lẽo như nước……” làm mình cũng bối rối quá T_T chả hiếu nữa, cứ phăng ra vậy, sr mọi người)Bên trong phủ Tướng quân hoa nở tràn ngập, đèn cung đình màu lửa đỏ khắp nơi, còn có không ít tân khách nhao nhao ồn ào không chịu rời đi, ầm ỹ đòi nháo động phòng, xem tân nương.
69 “Ai cho phép ngươi kêu tiện nhân này là phu nhân?” Nụ cười bên miệng Lê Hân ngưng đọng lại,khuôn mặt âm lãnh giống như một tầng băng, lạnh lùng mở miệngHạ Chi cúi đầu, bị mắng như vậy hắn thật sự không biết phải mở miệng thế nào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hiện tại tướng quân đang cực kì tức giận, hắn cũng không dám đụng vào chỗ đau của tướng quân, hắn còn rất yêu cái mạng nhỏ này a….
70 Lê Hân bình tĩnh nhìn Vân Tâm Nhược, sắc mặt bình tĩnh vô ba, nhưng điều đó không đại biểu trong lòng hắn cũng đang bình lĩnh, tức giận ngập trời trong lồng ngực tra tấn hắn suốt một đêm, hiện tại hắn chỉ muốn phát tiết ra, chỉ muốn hủy diệt cái gì đó.
71 Lê Hân nghe xong sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên “Vân Tâm Nhược ngươi giỏi lắm, Bản tướng quân đã cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi không cần, vậy Bản tướng quân sẽ không khách khí!” Nói xong liền hướng ra ngoài cửa hô một tiếng“Hạ Chi! Vào đây”Hạ Chi chậm rãi tiêu sái bước vào, trong tay bưng một cái khay, trên khay chỉ có giấy cùng bút, hắn cúi đầu nhìn Vân Tâm Nhược thấy cằm nàng vừa xanh vừa tím, trong mắt có chút không đành lòng xẹt qua, Tướng quân, người rất không biết thương hoa tiếc ngọc.
72 “Hạ Chi!” Thanh âm ôn hòa hiền hậu của nam tử vang lên, lại có thêm không ít lãnh khí…. . (Chả hiểu sao lại là ôn hòa hiền hậu)“Có thuộc hạ!” Hạ Chi ôm quyền“Nhớ kỹ, về sau nữ nhân này,” Hắn nhìn thoáng qua Vân Tâm Nhược , sắc mặt đều là sự khinh thị “Nàng không phải là phu nhân cao cao tại thượng, mà là tiện nô tài thấp nhấp trong Phủ tướng quân” Ngữ khí lạnh lẽo, không khỏi làm Hạ Chi run run vài cáiNam tử bước chân trầm ổn tiêu sái đi ra, ánh sáng dương quang chiếu vào thân ảnh cao như núi đó, kéo ra một cái bóng thật dài, thật hiu quạnh….
73 “Vân Tâm Nhược, đây là quần áo của Hồng phu nhân, ngươi mau giặt sạch đi!” Một nha hoàn bộ dáng bất quá mới mười sáu mười bảy tuổi, đem một đống quần áo ném lên người Vân Tâm Nhược.
74 Hồng Nhiên từ nhỏ lớn lên ở thanh lâu, luận thủ đoạn, luận tâm cơ, những người khác có thể nói là không so sánh được, không biết nàng dùng biện pháp gì, Lê Hân lại phá lệ sủng ái nàng, kỳ trân dị bảo, trang sức y phục hoa lệ, không keo kiệt chút nào mà tặng nàng.
75 “Tâm của ngươi ai mà không nhìn ra được. Toàn hiện ra trên mặt……đúng là đồ ngốc mà…. . ”“Phu nhân…. ” Đông Hương còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Hồng Nhiên vẻ mặt hờn giận, vội vàng im bặt.
76 Hạ Chi vẫn không nhúc nhích nhìn Lê Hân, không bỏ qua chút biến hóa nào trên mặt hắn, muốn biết trong lòng Tướng quân lúc này đang suy nghĩ gì? Nhưng là hắn đã thất vọng, Tướng quân trừ bỏ ánh mắt tránh né một chút, còn lại tất cả đều bình thườngĐối với Vân Tâm Nhược, hắn tốt với nàng thật sự là tình cảm từ đáy lòng, ở chung với nàng hơn nữa tháng, sự kiên cường của nàng, ẩn nhẫn của nàng, xử sự lạnh nhạt của nàng, làm cho hắn tin tưởng, nữ tử như vậy tuyệt đối không phải là một cái nữ tử lòng dạ tràn đầy mưu kế, ngược lại, nàng là nữ tử cực kì thiện lương, việc thay gả có lẽ có ẩn tình! Tuyệt đối không phải tham luyến vinh hoa phú quý như lời Tướng quânMà nàng như vậy, không khỏi làm cho hắn tâm sinh bội phục, cùng Tướng quân vào Nam ra Bắc, dạng nữ tử gì hắn chưa gặp qua? Nhưng chỉ có nữ tử này để lại ấn tượng sâu đậm nhất, nghĩ lại những khổ sở mấy ngày nay nàng phải chịu…….
77 Thái dương chậm rãi đi xuống, khung trời màu hồng từ từ bị bóng đen thay thế, bên trong Phủ tướng quân cũng bắt đầu đốt đèn lồng, toàn bộ Phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng là ở một góc tối bên trong, không ngừng truyền đến âm thanh giặt quần áo sàn sạt, thân thể gầy yếu, ngón tay không ngừng xoa nắn quần áo, rốt cuộc nàng đã giặt xong bộ quần áo cuối cùng, đứng lên, thân mình loạng choạng một chút, nàng dùng bàn tay vì ngâm trong nước lâu mà trắng bệch nhẹ nhàng che cái trán lại, ngón tay khẽ nhếch, cảm giác đau đớn lập tức len lỏi vào“Ân….
78 “Uy” Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vang lên. Vân Tâm Nhược quay đầu thì thấy một tiểu nha hoàn ánh mắt to tròn đang nhìn nàngTiểu Tức… là nha hoàn ở cùng phòng với nàng.
79 “Không biết sao? Ngươi còn không nói?” Lê Hân hỏi lại một lần nữa, ngữ khí giống như đang đùa cợt với nàng, nói xong hắn nhấc chân đi vào phòng ngay lập tức căn phòng nho nhỏ của hạ nhân biến thành chật chội, ngay cả không khí tựa hồ cũng loãng ra“Nô tỳ thật sự không biết”Vân Tâm Nhược cúi đầu, cười trào phúng, không nghĩ lại nhìn hắn nữa, Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
80 Vân Tâm Nhược nhìn thấy ý xin lỗi trong mắt Tiểu Tức, hướng nàng lộ ra một chút ý cười, như gió mùa thu thổi qua hồ nước tĩnh lặng, thản nhiên ninh đạm, lại giống như trời xanh tươi đẹp mùa xuân.