1 Tại một quán cơm nhỏ, đơn sơ, vắng vẻ, có dăm ba thực khách đang vùi đầu ăn cơm. Không khí ở đây nóng nực, thời tiết oi bức, trong quán nghèo nàn đến độ máy lạnh cũng chẳng có mà dùng, chỉ có chiếc quạt trần cũ trên đỉnh đầu “ù ù cạch cạch” xoay tròn.
2 Chân Chân lập tức dùng thái độ ân cần đi ra phía trước tiếp đón những vị khách này: “Xin chào, các ngài có mấy người? Quán chúng tôi hơi nhỏ, không có chỗ ngồi riêng, các ngài ngồi cùng phòng ăn với các thực khách khác có được không ạ?”Một người đàn ông trong đám người nọ cực kỳ xấc xược đem Chân Chân đứng trước mặt đẩy sang một bên.
3 “Không tốt, không tốt! Không có ông nội, Chân Chân tuyệt đối sẽ không sống nổi! Ông không nhớ sao? Chúng ta vẫn luôn sống nương tựa vào nhau mà, ông không thể không có Chân Chân, Chân Chân cũng không thể không có ông!”“Đứa nhỏ ngốc, ông nội sớm muộn gì cũng đều phải đi, hơn nữa… nhất định sẽ đi trước cháu, cháu nói vậy… làm sao khiến ông yên lòng nhắm mắt được?”“Chân Chân chính là không muốn ông yên lòng, không cho ông rời Chân Chân đi!”Wagner đi đến trước mặt lão Kiều, ngồi xuống, im lặng xem xét thương thế của lão.
4 Chân Chân ôm thi thể của lão Kiều, hồi lâu cũng không động đậy chút nào. “Ông ta đã chết, cô còn muốn ôm tới bao giờ?” Wagner sớm đã không còn kiên nhẫn, đưa tay toan tách cô cùng lão Kiều ra.
5 Hoảng sợ cuống quít nhặt chỗ tiền Wagner vung, Spark run rẩy kính sợ tuân lệnh: “Dạ. ”Wagner nhìn Spark cầm tiền trong tay mà vẫn chưa trút bỏ được vẻ mặt sợ hãi, bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, anh giống như một người bạn hoà ái, thực thân thiết vỗ vỗ cái đùi cứng đơ của Spark.
6 Màn đêm yên lặng buông xuống, hai người đi dọc phố phường, trông rất giống một đôi đang tay trong tay cùng sánh bước trên đường tình, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, nhìn kiểu gì cũng thấy thật xứng đôi; chỉ là Wagner đi có chút nhanh quá, Chân Chân đuổi theo đuối cả sức, một Wagner luôn luôn chẳng biết chăm sóc người khác là thế nào lúc này đã hơi có chút bực dọc, rất không vui thúc giục: “Sao cô đi chậm thế? Đi nhanh chút đi được không?”Chân Chân tủi thân cắn môi dưới.
7 Lúc Wagner cõng Kiều Chân ngủ say đi vào Huyền Nhật từ cửa sau thì club cũng đã đóng cửa từ lâu, anh trực tiếp cõng cô trên lưng đi xuống tầng hầm của club, tìm giường yên vị đặt cô xuống.
8 Chân Chân chợp mắt một chút cũng không yên giấc, trong mộng chẳng biết có phải được cùng ông nội mình đoàn tụ sum vầy hay không mà trên mặt hai hàng lệ đã chảy dài.
9 Bấy giờ Wagner đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi cửa tầng hầm. Nhưng anh chưa kịp đặt một chân ra khỏi cửa, Chân Chân vội hỏi với theo: “Anh đi đâu vậy?”Wagner không thèm quay đầu đáp: “Ra ngoài hít thở không khí một chút.
10 “Thật vậy chăng? Cả anh và tôi đều vui vẻ?” Từ hôm qua ông nội qua đời, cô chỉ cảm thấy cuộc đời mình bị mây đen vây hãm, dường như đã quên mất vui vẻ là thế nào.
11 Nước mắt Chân Chân chảy đầm đìa ướt đẫm cả khuôn mặt. Wagner một tay giúp cô lau lệ, một tay điều chỉnh vật cứng của mình, nhắm ngay hoa tâm, dùng sức vọt vào…Chân Chân ngúc ngoắc đầu, oa oa kêu to: “Đau! Đau chết mất! Anh tránh ra! Đừng vào trong nữa! Hu hu hu… Tên khốn này! Anh là đại ác ma! Anh là tên lừa gạt!”Wagner dùng sức càng thêm dùng sức.
12 Ngặt nỗi càng về sau, cổ họng cô càng khàn, khí lực đều bốc hơi sạch sẽ, rốt cuộc mắng không thành tiếng nữa, chỉ có thể theo động tác thâm nhập mãnh liệt của anh mà phát ra những tiếng ậm ừ mơ hồ, nhỏ nhẹ ngâm nga.
13 “Kẻ làm tổn thất ba tỷ của tụi mày không phải tao mà là một người khác hoàn toàn. Tụi mày muốn tìm người tính sổ thì cũng nên thăm dò tình hình trước một chút đi chứ.
14 “À, nhớ! Em nhớ vị hoàng tử kia trông giống anh như đúc, như hai giọt nước vậy á!” Đúng là chuyện quái lạ và trùng hợp nhất cô từng biết. “Bởi vì tên đó chính là anh sáu của anh, tụi anh là anh em sinh đôi, sao có thể không giống được? Anh bị bọn đầu trâu mặt ngựa ngoài kia đuổi giết cũng đều nhờ hồng phúc của anh ta!” Lần đầu tiên, Wagner thừa nhận với một cô gái thân phận và hoàn cảnh của mình.
15 Nơi riêng tư của Chân Chân thực sạch sẽ, còn thoang thoảng thơm ngát mùi hoa bách hợp tinh khiết. Hẳn là lúc anh ra ngoài, cô đã tắm rửa qua?Wagner liếm hôn đoá hoa của cô, đem đầu lưỡi chui vào miệng hoa, liên tục đảo qua đảo lại quấy nhiễu cô.
16 “Anh này, em…”“Đẹp lắm. ” Wagner nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, chăm chú như muốn lột trần luôn cô ra. Chân Chân mặc loại quần áo này không chỉ gợi cảm, ngược lại bởi hoàn toàn không che giấu nổi hơi thở hồn nhiên vốn có trên người cô nên trông càng đặc biệt quyến rũ hơn.
17 Wagner không muốn nghe những lời vô nghĩa từ bạn nữa bèn dứt khoát hạ lệnh trục khách: “Mang bác sĩ cùng thuốc men của cậu lên trên đi thôi, tôi không cần! Lòng tốt của cậu…” Anh vỗ vỗ ngực mình.
18 Chân Chân đáng thương nhẫn nhịn giống như cô vợ nhỏ vì mong giữ lại được bộ quần áo trên người lành lặn. Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chẳng thể làm gì khác dưới ánh mắt nóng rừng rực của anh, đành xấu hổ kéo phéc-mơ-tuya bên hông chiếc váy xộc xệch xuống.
19 Đến giờ dùng bữa sáng, Mark lại xuống tầng hầm, tự mình bưng thức ăn đến cho Wagner và Chân Chân. Ngày hôm qua, Chân Chân cùng Wagner tổng cộng làm bốn lần, buổi sáng và buổi tối, mỗi buổi một lần, rạng sáng làm thêm hai lần.
20 Nhưng sau khi thấy Chân Chân bên trong, anh nhất thời ngẩn ra. Chân Chân trông thấy Wagner đột nhiên tung cửa lao vào và bắt gặp bộ dạng của mình thì cũng hoàn toàn choáng váng.