21 Dịch giả: KenSeki
"Không phải vậy! Mộc cô nương, ta nghĩ cô đã thật sự đã hiểu lầm rồi. "
Thôi Bác Văn vội vàng giải thích.
Mộc Uyển Thanh khẽ thở dài, giọng lạnh như băng nói: "Là ngươi không muốn lấy ta?"
"Không phải thế.
22 Dịch giả: KenSeki
Một chút mưa thu trời man mát, mưa thu không ngớt sắc thu dài!
Lá phong đã chuyển sang màu đỏ rực rỡ, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá càng thêm vẻ xinh đẹp.
23 Dịch giả: KenSeki
Ầm!
Trích Tinh Tử cảm thấy bị một sức mạnh khổng lồ đánh trúng lồng ngực, hơn nữa dư lực của cú đánh còn không hề giảm đi chút nào, đẩy bắn hắn bay ngược ra phía sau.
24 Dịch giả: KenSeki
A Tử thản nhiên cười mà nói: "Sư huynh thật là tốt ~, lát nữa sau khi sư phụ đánh chết tên tiểu tử kia, huynh xin cho muội cái thi thể kia nha~~ Hủ Thi Công của muội muội còn đang thiếu tài liệu để luyện tập đó~~"
"Không thành vấn đề, A Tử muội cứ việc yên tâm, việc này cứ để cho ta, đừng nói chỉ có tên kia, mà ngay cả cái đang nằm bên gốc cây kia, ta cũng sẽ "tiễn hắn lên đường" rồi đưa xác cho muội sử dụng!" Gã nói xong thì quay lại nhìn về phía Trích Tinh Tử đang nằm bên gốc cây, không biết sống chết thế nào.
25 Dịch giả: KenSeki
Khuôn mặt của Đinh Xuân Thu biến thành xanh lét, không phải do lão cạn kiệt nội lực, mà hoàn toàn là do A Tử gây nên, nghĩ lại từ trước đến giờ họ Đinh có chưa giờ lại chật vật như thế này, vậy mà giờ đây lại có kẻ nhân lúc nhà lão cháy thì chạy đến hôi của, cái mịa nó nói lý do gì mà võ nghệ thấp kém, với lại tu luyện chưa được bao lâu, tất cả chỉ là ngụy biến trí trá cả thôi.
26 Dịch giả: KenSeki
Cuối cùng thì A Tử cũng chọn xong được sáu gã khiêng kiệu cho Thôi Bác Văn, và một gã to con khác để cho cõng Đinh Xuân Thu, sau đó đoàn người lại theo chỉ dẫn của Đinh Xuân Thu tiếp tục đi về hướng đông nam.
27 Dịch giả: KenSeki
Chưa đầy nửa canh giờ sau, đoàn người đã tiến vào một sơn cốc.
Trong cốc trồng toàn là cây tùng, gió núi thổi qua phát ra những âm thanh như sóng biển.
28 Dịch giả: KenSeki
“Được rồi, nếu như thiếu hiệp đã quyết định, thì xin mời!”
Tô Tinh Hà cũng thấy hiếu kỳ, theo lý thì mấy tên đệ tử của lão nhìn bình thường, nhưng trên giang hồ cũng có tiếng tăm không nhỏ, số người muốn bái bọn hắn nhiều không đếm nổi.
29 “Ngươi muốn làm gì?? Ta cho ngươi biết, Tô Tinh Hà… A. . A. . Ngươi đừng tới đây…”
Lúc này khuôn mặt Đinh Xuân Thu đã bị A Tử làm cho biến dạng, thêm nữa toàn thân đau nhức vô cùng, không thể để ý đến những việc xảy ra xung quanh, đối với lão thì chỉ cần còn sống là tốt rồi, những việc khác chẳng có gì đáng quan tâm cả, sau khi tìm được Vô Nhai Tử để tạ tội với người, cảm thấy lòng ngươi thật dễ dàng thay đổi.
30 Dịch giả: KenSeki
“Sư phụ?”
Ngay khi Thôi Bác Văn đang lần lần lẩn ra xa để xem trò vui, thì một âm thanh vui mừng vang lên, Thôi Bác Văn nghe thấy quen quen, quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.
31 Dịch giả: KenSeki
Thạch Thanh Lộ vô cùng kinh hãi, chạy nhanh đến gần Lục sư ca, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho chết khiếp, toàn thân Lục ca giống như một trái hồ lô bằng máu, khắp người cắm đầy ám khí, nhìn không khác gì một con nhím.
32 Dịch giả: KenSeki
Khoảng thời gian cỡ nửa nén hương trước. . .
Thôi Bác Văn cảm thấy rất buồn bực, vốn ban đầu hắn đã nhìn thấy họa thủy sẽ đến từ hướng đông, nên cô ý lừa Đinh Xuân Thu để đi hướng khác, đang lúc vui vẻ xem náo nhiệt, ai mà ngờ được Mộc Uyển Thanh ở đâu lại chui ra, sớm biết như thế, hắn cam đoan là sẽ chuồn chuồn cách đây một canh giờ trước, chứ còn ở chỗ này làm gì cho đón sóng gió.
33 Dịch giả: KenSeki
"Có chuyện gì mà gấp như thế, còn việc trước mặt phải tính sao bây giờ. "
Nhất thời Thôi Bác Văn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, quả thật giống như câu nói, nhà đã dột lại còn bị mưa cả đêm
Vốn hắn đang vui vẻ xem trò vui, thì Mộc Uyển Thanh lại tìm đến, rồi A Tử lại chạy ra gây sự, Thôi Bác Văn tưởng như thế là đã đủ đau đầu, thì Tiểu Y lại gọi ra, báo có chuyện gấp.
34 Dịch giả: KenSeki
Thôi Bác Văn không thèm để ý đến quân áo còn ướt, mà khoanh chân ngồi xuồng luôn.
Thời gian dần trôi qua, hắn đã tiến vào trong không gian Vạn Giới, vừa mới vào đến nơi, thì Thôi Bác Văn giật mình, tưởng là đã đi nhầm sang chỗ nào khác.
35 Dịch giả: KenSeki
“Nói đến đâu rồi nhỉ, đúng rồi, chủ nhân mau để tâm liên hệ với chiếc nhẫn, hình dung ra nó, cảm nhận nó đi. ” Tiểu Y nói.
Thôi Bác Văn nghe thế thì lại sững sờ, nói: “Cảm nhận chiếc nhẫn sao? Nơi này không phải bên trong không gian của chiếc nhẫn à, sao lại còn đi tưởng tượng nó làm gì?
Tiểu Y nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nơi này đúng là Vạn Giới Không Gian, nhưng mà… ai nha.
36 Dịch giả: KenSeki
Cuối cùng thì Thôi Bác Văn vẫn liên hệ với Nhẫn Tham Lam, làm cho Tiểu Y một bữa ăn thịnh soạn,
Chỉ có điều hắn vẫn hơi nghĩ ngợi, phải nhanh chóng tìm một thành trấn nào đó, chứ cứ dùng năng lượng đổi đồ ăn thế này thì thật quá tốn kém, một bữa ăn mà hết cả vạn điểm năng lượng, ai mà chịu nổi.
37 Dịch giả: bekhovobien_quaydaulabo
Biên: KenSeki
Thôi Bác Văn sải bước đi vào Cơ Duyên Các, vừa mới bước vào thì nhìn thấy hai bên hành lang có hai cánh cửa, phía trên lần lượt viết “Lang Hoàn Phúc Địa” và “ Truyền thừa Vô Nhai Tử”.
38 Dịch giả: KenSeki
“Tiểu Y, ta hôn mê bao lâu rồi?” Thôi Bác Văn lắc lắc cái đầu vẫn còn đang hơi choáng.
Tiểu Y nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng 7 ngày, sau khi phát hiện tình trạng của ngươi có chút khác thường, thì đã phong ấn chặt đám tử khí hỗn loạn kia lại luôn.
39 Dịch giả: KenSeki
Ánh sáng màu tím lóe lên, rồi một đống vật phẩm xuất hiện ở trước mặt Thôi Bác Văn.
Cuối cùng cũng thấy được chiến lợi phẩm, chuyến này có thể nói là kinh tâm động phách cực kỳ nguy hiểm.
40 Dịch giả: bekhovobien_quaydaulabo
Biên: KenSeki
Sau một hồi giảng giải, nhận thấy Vô Nhai Tử có dấu hiệu sắp nổi điên.
Thì rốt cuộc Thôi Bác Văn cũng ngừng lại, bắt đầu nghiêm túc hỏi: “Vô Nhai Tử tiền bối, không phải toàn thân người bị tàn phế sao? Sao bây giờ lại biến thành con khỉ thế này?”
Vô Nhai Tử nghe được lời này, thì thở dài một cái, nói: “Ai nói ta bị liệt, năm xưa sau khi bị nghịch đồ Đinh Xuân Thu ám toán, ta vẫn ẩn cư ở trong cốc này, đồng thời bày ra thế cờ Chân Lung để tìm người hữu duyên thu làm đệ tử, ngươi nghe ở đâu nói ta bị tàn phế?”
Thấy Thôi Bác Văn rốt cuộc không gọi mình là khỉ trắng nữa, thì Vô Nhai Tử cũng lấy lại được bình tĩnh, dù sao năm nay lão cũng đã qua tuổi 90 rồi, còn sóng gió nào mà chưa trải qua, tâm tính tự nhiên vượt xa người thường, đương nhiên chủ yếu vẫn là bởi vì người dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50