41 Cô Marina cũng mỉm cười, nhìn những người có mặt trong phòng khách.
Trong mắt cô ấy tràn ngập sự mãn nguyện và một cái gì đó không nói được thành lời, có buồn, cũng có vui.
42 Sắc trời dần tối, Minh Châu cùng Thiên Nhi trở vào nhà.
Nhưng mà căn nhà của cô cũng tối đen không một chút ánh sáng.
- " Sao thế nhỉ? Mọi người đâu hết rồi?"
Vừa dứt lời, ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến từ từ hiện ra, tựa như một phép màu, lung linh huyền ảo trong không gian tối tăm, đẹp đến kì lạ.
43 - " Tiếp theo em muốn đi đâu?"
- " Công viên trò chơi. Đi thôi!" - Thiên Nhi hào hứng kéo tay Thiên Phong
Mặt trời lúc này đã lên khá cao, ánh nắng vàng nhẹ nhàng chiếu xuống hai thân hình đang ríu rít trên đường.
44 Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng khó chịu.
Bệnh viện luôn là nơi ngập tràn màu trắng tang thương, mang nhiều hương vị của sự buồn thương, chia ly và chết chóc.
45 2 năm sau
Trên cánh đồng ngoại ô thành phố
Có một người con gái đứng lặng nhìn cảnh vật trước mắt.
Hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh nhạt, điểm xuyến một vài bông hoa bồ công anh trắng muốt, tựa như muốn hòa hợp vào cảnh vật nơi đây.
46 Học viện Royal 2 năm sau cũng không thay đổi gì lắm.
Vẫn với cái quy mô đồ sộ của trường học đạt chuẩn, khuôn viên rộng rãi, cơ sở vật chất đầy đủ.
47 Sau ngày hôm đó, Thiên Nhi rốt cuộc cũng biết thế nào là theo đuổi.
Đó chính xác là những chuỗi hành động vô cùng nhàm chán của một chàng trai siêu cấp phiền phức.
48 - " Sai lời thoại rồi kìa!"
Giọng nói ấy, có năng lực dọa người hơn gấp trăm lần lời tỏ tình của Hoàng Huy.
- " Lần đầu tiên gặp em là vào năm anh 7 tuổi, hôm đó là một ngày mưa rất lớn.
49 1 tháng sau, đám cưới của Thiên Vy và Thiên Duy diễn ra.
Vài tuần sau, Thiên Lâm và Minh Châu cũng nắm tay nhau cùng bước trên con đường hạnh phúc.
50 Tôi sinh ra ở đâu? Cha mẹ tôi là ai? Tôi không biết.
Chỉ biết bắt đầu từ khi có ý thức tôi đã sống ở cô nhi viện.
Nghe nói, là vào một ngày nắng đẹp, tôi được ai đó đem đặt ở trước cửa cô nhi viện, khi đó tôi mới được vài tháng tuổi.