21
Tôi quay về nhà. Mặt thất tha thất thểu như bị mất đồ lê từng bước lên phòng.
“Trước đây tôi là bạn- gái của Ngô Gia Bảo…”
“Trước đây tôi là bạn- gái của Ngô Gia Bảo…”
“Trước đây tôi là bạn- gái của Ngô Gia Bảo…”
“Trước đây…”
Từng câu, từng chữ của Lâm Diệc Hạ thốt ra khi nãy cứ ám ảnh tôi suốt vậy.
22
Tôi báo lại tất cả sự việc về chuyện đó cho Thi Hữu Di. Khỏi phải nói chắc mọi người cũng biết thái độ lúc này của Thi Hữu Di. Đúng là cái miệng làm khổ cái thân.
23 - Cô hẹn tôi ra đây làm gì? (-_-)
Ngô Gia Bảo giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. Dứng khoát tay không thèm nhìn Lâm Diệc Hạ một cái.
- Tôi muốn mời cậu đi ăn tối.
24 Hóa ra…
Tất cả đều chỉ là dối trá!
Mang tâm trạng nặng nề ủ rũ bước vào lớp, tôi nép sát góc tường cầu mong mọi chuyện qua đi thật nhanh.
Tất cả chuyện hôm qua cứ lững lờ trôi qua trong tâm trí tôi như một thước phim quay chậm chạp.
25 Lết bước về nhà, cửa vẫn còn khóa im lìm. Trường khác nhau nên chắc giờ này Thi Hữu Di và Thi Phan Bảo chưa đến giờ tan học. Mẹ thì luôn đi công tác xa.
26 - Mẹ! mè về rồi ạ? Hộc hộc hộc…
Hú hồn! Thi Hữu Di tự nhiên lao xồng xộc vào phòng tôi làm cả mẹ và tôi đều giật mình quay ra. Nhưng rất nhanh chóng.
27 Sau vài ngày nghỉ học, cuối cùng tôi cũng đi trở lại trường. Mọi chuyện tất nhiên là vẫn ổn. Ngay cả khi không có tôi, có lẽ mọi thứ còn tốt đẹp hơn.
Cũng hải thôi! Nếu là ngọc nữ sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt, quan tâm hết mình.
28 Ký ức giữa tôi và cậu…
…lại ùa về
… Nhưng sao…
Tôi lại thấy nó xa lạ đến thế?
Bầu trời trong xanh không có lấy một tia nắng. Gió mùa thu khe khẽ thổi làm cho mấy chiếc lá vàng khẽ xao động.