21 Đi theo Bạch Mạn Điệp vào phòng chữ Thiên số 4, trong lòng Thanh Thanh cảm thấy bất an, sợ vị sắc nữ này thú tính nổi lên sẽ đem nàng ăn sạch sẽ! Thấy bộ dạng quẫn bách của nàng, Bạch Mạn Điệp che miệng cười nói: “Muội muội, ngươi có cần sợ hãi như vậy không?” Thanh Thanh ngẩn người ra, nghi hoặc: “Ngươi đã biết ta là nữ nhân?” Bản thân đã biết mà còn giả bộ mê trai! “Đương nhiên.
22 Sáng sớm hôm sau, Thanh Thanh cùng Bạch Mạn Điệp mỗi người một ngả. Thanh Thanh tiếp tục đi đến Thiên Cơ Các, Bạch Mạn Điệp thì chuẩn bị cướp lại nữ nhi.
23 Điệp tỷ là nhân vật số một số hai trên giang hồ, có nàng ra mặt, hắc bạch lưỡng đạo có ai dám không nể tình? Ngay cả Võ lâm Minh chủ cũng phải nhường đường cho lão nhân gia nàng! Lão công, muội muội, muội phu của nàng đều là thiên hạ đệ nhất nhân.
24 Hai người đứng dậy, Đoạn Tiêu phủi phủi bụi bẩn bám trên quần áo mình, không hề quan tâm đến Thanh Thanh. Thanh Thanh vội đi qua, cười toe cười toét, nói nàng nghịch ngợm tuyệt đối không sai! “Đại ca, tiểu đệ mới gia nhập giang hồ, sau này xin đại ca chỉ giáo nhiều hơn.
25 Thanh Thanh vẫn nghĩ thế giới võ hiệp lúc nào cũng tràn ngập kích thích và đầy màu sắc. Nàng ảo tưởng trên đường đi có thể gặp được bang phái đánh nhau hay cao thủ quyết đấu.
26 Sau đoạn trồng cây và mở đường là ba tên đại hán từ ven đường nhảy ra. Ba tên râu ria, trong tay còn cầm cây đao đã rỉ sét. Nhân vật thì giống thật, còn đạo cụ hơi kém một chút.
27 Ngủ suốt một ngày một đêm, Thanh Thanh rốt cuộc đã tỉnh lại. Một ngày một đêm mê man khiến cho đầu óc nàng cảm thấy nhức nhối. Nàng ngồi lên day day huyệt thái dương, đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
28 Nhìn bóng dáng Thanh Thanh, Đoạn Tiêu nở nụ cười bí hiểm. Cô gái nhỏ kia đã ghen rồi! Nữ tử mà hắn thích chính là nàng, còn ghen làm gì! Nha đầu kia thật ngốc nghếch, đến bao giờ mới phát hiện ra hắn đối với nàng có tình ý? Chưa kể đến nàng từng thấy hắn loã thể, nếu hắn nói ra bản thân đã phát hiện nàng là nữ tử, nàng nhất định sẽ rất xấu hổ.
29 Ngày hôm sau, mặt trời lên từ rất sớm. Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào hai kẻ đang ôm nhau ngủ trên giường. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thanh, đẹp đến say lòng người.
30 Có đánh chết Thanh Thanh cũng không nghĩ tới, nơi mà Đoạn Tiêu đưa nàng đến lại là. . . thanh lâu. Không phải Đoạn Tiêu chỉ thích nam nhân thôi sao? Vì cái gì lại đi đến thanh lâu? Không lẽ hắn là loại người nam nữ đều ăn hết? Đúng rồi, thời điểm đầu tiên nhìn thấy hắn là lúc hắn đang trêu ghẹo kỹ nữ.
31 Trời ạ, rốt cuộc nàng đã làm cái gì? Khi nàng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong ngực Đoạn Tiêu, liền sợ tới mức mất luôn cả ba hồn bảy vía. Đoạn đại ca là một nam nhân không bình thường, sao có thể cùng nàng làm ra cái chuyện này? Nàng sớm đã nhìn thấy hắn lõa thể, lại còn cùng hắn triền miên một đêm, giờ làm sao có thể đối mặt với hắn.
32 Hốt như nhất dạ xuân phong lai Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai. (Đêm qua gió xuân vừa mới đến Trăm vạn cây lê đã nở hoa ) Mùa thu đã qua. Trời phương bắc đã bắt đầu điểm tuyết.
33 Thanh Thanh từ lâu đã được nghe truyền thuyết về Vô Tranh sơn trang. Lần đầu tiên nghe được câu chuyện của ba vị tiểu thư, Thanh Thanh đã ước ao có thể nhìn thấy sáu vị kỳ nhân.
34 Giang hồ đồn đãi vẫn cứ là giang hồ đồn đãi, có đến 99% là giả, chỉ có 1%. . . có khả năng là thật! Chú ý, đây chỉ là có khả năng, cũng không nhất định là thật.
35 Thanh Thanh thực hối hận khi đưa ra yêu cầu muốn học võ công. Nhiệt tình của Diệp Lăng Tương duy trì hơn nửa tháng. Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh, trước khi đi ngủ cũng phải dạy cho nàng một bộ tâm pháp để nàng vừa ngủ vừa luyện.
36 Ba ngày sau, Thanh Thanh để lại hai phong thư, sau đó rời khỏi Vô Tranh sơn trang. Một phong là cho Bạch Mạn Điệp, một phong là thư chia tay cho tất cả mọi người.
37 Trở về Tâm Viên, Thanh Thanh tràn đầy cảm xúc. Ở nơi này, nàng đã từng chịu mọi sự sỉ nhục, mọi bi ai và bất lực. Nàng từng nghĩ bản thân mình sẽ vĩnh viễn không trở lại, nhưng ai mà biết được, nàng rốt cuộc vẫn là đang đứng tại chính nơi ấy! Cứ coi như đây là lần cuối cùng đi, sau khi tiệc tuyển phi trôi qua, nàng không bao giờ trở lại đây nữa.
38 Đã lâu không ăn cơm ở Tâm Viên, đồ ăn mặc dù rất thơm nhưng không hề có mùi vị gì cả. Lúc còn ở Vô Tranh sơn trang, một nhóm người ở chung một chỗ cùng nhau ăn cơm, vừa cười vừa nói, ăn uống như vậy mới cảm thấy ngon miệng.
39 Ngày tuyển phi đến gần, đặc sứ của Minh Cung đến Lưu Thuỷ sơn trang đón các nàng. Thanh Thanh mang theo Nhược nhi theo chân họ ra đi. Tiệc tuyển phi lần này đối mà nàng mà nói không có ý nghĩa gì, nàng thuỷ chung giữ nguyên bộ dạng đi xem biểu diễn.
40 Cảnh sắc trên biển thiên biến vạn hoá, đẹp không sao tả xiết, sáng sớm cùng lúc trời chiều đều có sương mù bao phủ, giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Dị Giới, Nữ Cường, Huyền Huyễn
Số chương: 37