81 Bạch Ly cố gắng đến chạng vạng, trong lúc này ông ăn mày dùng cái bánh đen sì sì kia dụ dỗ, nàng cố chịu đựng cảm giác dạ dày sôi trào, nuốt nước bọt tự mình họa bính sung cơ**.
82
Mộc Bạch Ly chạy thẳng xuống lầu ba, vừa tới cửa thang lầu liền bị tiểu nhị Trương Tam Nhi ngăn lại, “Bạc đâu?”
“Tôi, tôi, tôi quên cầm!” Giờ phút này Bạch Ly lại muốn khóc, trên mặt bị lau thành hai dấu nước mắt, càng thêm quỷ dị.
83
“Ăn có no không?” Thanh Phạm cười híp mắt nhìn Bạch Ly, nhìn nàng vừa ăn vừa trả lời, chẳng qua là thanh âm mơ hồ, còn mang theo chút oán khí, “Ô, còn, còn chưa no bụng, một chút cũng không no! Cháo dưa muối, sao có thể ăn đủ no!”
Cũng không biết Thanh Phạm lấy chiếc quạt ở đâu ra, gõ nhẹ hai cái lên đầu Bạch Ly, “Không sợ ăn thành tiểu heo mập à!” Mễ Đa nghe thấy lập tức bất mãn phun lửa.
84 Bỗng nhiên tỉnh giấc, gió mát thổi trên làn da, Bạch Ly mơ màng mở mắt ra. Trăng sao sáng tỏ, giờ phút này vầng trăng kia giống như treo trên đỉnh đầu, nhìn nhìn, ánh mắt nàng híp lại, chóp mũi lành lạnh, đôi môi cũng có chút khô, dùng đầu lưỡi liếm liếm, mơ hồ cảm thấy môi có vết nứt.
85
“Khôi phục rồi?”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Mộc Bạch Ly vui sướng hài lòng đọc khẩu quyết, trên đầu ngón tay hiện ra một ngọn lửa nhỏ. Trên ngọn lửa mang theo màu tím nhàn nhạt, nhìn một đoàn nhỏ như vậy nhưng cũng rất sáng.
86 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một người như sư phụ khi ra ngoài tu luyện thì được gọi là gì? Không đúng không đúng, là Thanh Trúc, khụ, lại còn là quân tử.
87
“Ta, ta. . . . . . ” Ánh mắt Trúc Nhã phức tạp, nói chuyện lại ấp a ấp úng. Thanh Phạm ngày thường luôn vân đạm phong khinh giờ phút này cũng thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt kia ánh mắt sắc bén vững vàng khóa chặt Tú Nhã làm toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi!
“Này, này.
88 Tú Nhã cả kinh, đảo mắt liền nghĩ đến vị tiên trên trời kia nhẹ nhàng vểnh lan hoa chỉ** lên, trong nháy mắt giống như nuốt phải ruồi, trên đầu chảy đầy mồ hôi, hắn nhìn về phía Thanh Phạm, ánh mắt cũng tràn đầy đồng tình.
89 Chỉ một ngọn lửa bốc lên, con diều kia liền bị đốt cháy sạch, không chừa lại một chút tro bụi. Lúc này, trong tay hắn nặng trịch, giống như khí lực toàn thân đều bị rút ra, con diều kia đặc biệt nặng, ép cho Tề Lăng có chút không thở nổi.
90 "Vương, làm sao ngài có thể biến thành bộ dạng này? Ngài không thể như vậy đâu!"
"Vương, ngài tỉnh lại đi!" Toàn thân Tề Lăng co lại thành hình tròn, cuộn mình ở dưới một gốc cây đại thụ vẫn cảm thấy lạnh, từ lúc nào thì bản thân đã ngủ thiếp đi? Bây giờ là ai đang ồn ào ở bên tai hắn vậy, thật là phiền, ngay cả đầu hắn cũng sắp nổ tung rồi.
91 Ba người xuống núi rèn luyện, bây giờ lại chia làm ba nhóm, cái gọi là thế sự khó lường, đại khái chính là ý này.
"Sư phụ, tại sao vẫn cứ phải đi bộ suốt như vậy chứ! Cho dù là đi một ngày bay một ngày cũng được mà, thật sự không ngồi xe ngựa đi sao? Cưỡi ngựa cũng được mà, tại sao lại phải đi bộ chứ.
92 Người của vương phủ cũng rất có đầu óc, dọc đường đều dùng bảng gỗ làm dấu, không cần thiết phải hỏi đường, chỉ cần đi theo hướng đánh dấu trên những tấm bảng gỗ là được, ước chừng chỉ qua một nén nhang đã đến nơi.
93 Tiểu thư nhà họ Vương gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, gương mặt cũng hóp lại, ngay cả hình dáng cũng nhìn không rõ, lại không biết sức lực ở đâu ra mà mạnh như vậy, khiến cho đạo sĩ kia tay chân luống cuống.
94 Thực lực thế nào chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đột nhiên Mộc Bạch Ly cảm thấy thực lực mình rất không tồi, tâm trạng khó tránh khỏi có vài phần hài lòng.
95 Bên này, hai thầy trò có chút ngạc nhiên, sau đó chỉ trong chốc lát liền ngự kiếm bay lên.
"Mệt quá, ngủ sớm dậy sớm da mới đẹp!" Thanh Phạm kéo Bạch Ly muốn đuổi theo, bay trở về khách điếm, còn về quý phủ nhà họ Vương, không đi nữa cũng được.
96 Mùng bảy tháng chín, chính là đại hội Tiên Kiếm năm năm một lần, mà lần này lại trùng hợp tổ chức trên Thiệu Hoa cho nên chưởng môn tương đối cẩn thận.
97 "Kỳ Lân chết tiệt kia muốn ở trong động đến khi nào?" Kiếp Hỏa Tiên thoát khỏi tầm nhìn của Tất Phương Điểu, lén lút nhìn sơn động bên dưới, đáng tiếc sơn động đã bị hạ cấm chế, chỉ biết Kỳ Lân ở bên trong chứ không nhìn thấy tình hình cụ thể.
98 Bên này Mộc Bạch Ly và Thanh Phạm đang chậm rãi trở về, dọc đường đi cũng gặp nhiều nhân sĩ tu chân, chuyện hàng yêu trừ ma có rất nhiều người tranh nhau làm, căn bản không cần hai người ra tay, kết quả là hai thầy trò rất nhàn nhã, dọc đường đi ngắm hoa ngắm trăng, thưởng thức phong cảnh.
99 Ở chỗ Trúc Nhã tiên nhân hai ngày đã đến mùng ba tháng chín, vốn còn muốn ngây ngốc ở đây thêm hai ngày nữa, kết quả, trong môn phái lại thúc giục gay gắt, hai người đành phải rơi lệ chào tạm biệt.
100 Bởi vì sư huynh bị mất tích, Mộc Bạch Ly cũng không còn hứng thú làm những chuyện khác, lòng vô cùng rối loạn, gương mặt cũng nhăn lại như quả mướp đắng, sư phụ nói hắn đi chung quanh tìm một chút, nhưng không có đầu mối thì làm sao mà tìm được.