21
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Tri tri…………”
Con ve mùa hạ không biết ẩn nấp nơi đâu trên cây, vui sướng kêu lên. Thời tiết đã càng ngày càng nóng lên, lá sen trong ao xanh đậm lay động, đôi khi, sẽ có một giọt nước ở trên lăn qua lăn lại, giọt nước sáng trong suốt chiết xạ ánh nắng, năm màu hiện ra, trông rất đẹp mắt.
22
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Khi ánh trăng sáng trong hiện lên, đêm tối bao phủ cả một vùng rộng lớn, so với độ ấm ban ngày, gió đêm liền có vẻ có chút lạnh.
23
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nếm qua cơm trưa, Nam Cung Thiên Mạc mắt nhìn chăm chú Liễu Như Phong đem bát đĩa thu thập xuống.
Sờ sờ hai cái dược bình trong lòng ngực, đó là ‘Huyết Hoàn Đan’ buổi sáng mới luyện xong, bên môi Nam Cung Thiên Mạc nổi lên một nụ cười lạnh lùng.
24
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nhìn Liễu Như Phong mặt không đổi sắc nửa ngày, cười, thu kiếm, hồi thân lấy khăn, chà lau mồ hôi trên trán, ôn tồn hỏi: “Đã trở lại?”
“Vâng” Thanh âm trong sáng mà ôn thuận trả lời, Liễu Như Phong cầm một cái bọc nhỏ trong tay đặt ở bên đầu giường, quay người duỗi tay tiếp nhận trường kiếm trong tay Nam Cung Thiên Mạc, thấp giọng hỏi nói: “Công tử có cần tắm rửa?”
Động tác trên tay Nam Cung Thiên Mạc ngưng lại, nhìn y nói: “Đó là cái gì?”
Liễu Như Phong đem trường kiếm để vào ám cách, nói: “Là mặt nạ công tử phân phó làm.
25
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc kỳ thật cũng không thể nào sinh khí, ngược lại là do lời nói của Liễu Như Phong làm hắn nhớ tới đêm đó, Liễu Như Phong khi ở dưới thân hắn thần thái mê mang mà vô lực mê người.
26
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, hỏi: “Tiểu Thanh, ngươi có thể nói rõ ràng một chút không? Ngươi cũng biết, Lễ phu nhân cũng không dễ chọc vào, chúng ta cũng không muốn chôn cùng vị nào trong năm vị công tử kia.
27
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong nhắm mắt, dục vọng ban đêm chưa từng hoàn toàn tiêu tán tựa hồ lại bắt đầu thăng lên.
28
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc ở trên giường lẳng lặng nằm một hồi, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
“Công tử, thị vệ canh phòng cùng tạp dịch đã đến, công tử có cần gặp?” Ngoài cửa sổ, truyền đến thanh âm Dạ Thất đề thấp.
29
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc vào phòng, lấy gương ra, tinh tế đem mặt nạ gỡ xuống, sửa lại cái bao, bỏ vào ám cách.
30
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“A. . . . . . ” Tiếng kinh hô bên tai gọi thần trí Thủy Liên trở về, nhìn Nam Cung Thiên Mạc điên điên, Thủy Liên bất giác nghi hoặc, công tử hắn —— có thật sự thanh tỉnh hay không?
Liễu Như Phong vội chạy vào trong viện, ngăn cản Nam Cung Thiên Mạc đang đuổi theo bốn thiếu nữ chạy loạn chung quanh, chặn ngang ôm lấy, không để ý tới Nam Cung Thiên Mạc giãy dụa hoàn toàn vô lực, gắt gao kéo đi, cẩn thận nhìn nhìn hai chân trần dính đầy bùn đất của Nam Cung Thiên Mạc, cau mày, nhìn phía Thủy Liên.
31
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Thủy Liên hít sâu một hơi, xoay người phi nước đại mà đi. . . . . .
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thấy bóng dáng Thủy Liên biến mất, lạnh lùng cười, buông Liễu Như Phong ra, nhìn nhìn hai tay chính mình nhiễm huyết, nhăn mi lại.
32
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Mạc nhi lại phát tác? Như thế nào có thể?” Lễ phu nhân kinh ngạc từ trước gương đồng trên chiếc bàn gỗ dương liễu đứng lên, nhìn Thủy Liên trước mặt hỏi.
33
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Lời Lễ phu nhân còn chưa dứt, một cỗ gió lạnh thổi tới, một đạo bóng đen từ ngoài phòng chớp lóe tiến nhập vào trong phòng, sáu người ngoài phòng trở tay không kịp, đều hét lớn, muốn nhảy vọt vào phòng.
34
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Thâm thâm nhìn thoáng qua Lễ phu nhân nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Thiên Mạc. Dạ Thất cầm trường tiên trong tay một lần nữa quấn lại về bên hông, nhìn nhìn mười tên thị vệ rời khỏi phòng, xoay người kéo Liễu Như Phong đang quỳ, theo tổng quản Thiên Hành, rời khỏi phòng.
35
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Đẩy ra cửa phòng của chủ ốc, Liễu Như Phong bưng một khay đồ ăn ấm áp, vào phòng, nhìn thấy Nam Cung Thiên Mạc đối mặt với cửa phòng, mặt mang buồn rầu ngồi ở trên giường, ngơ ngác xuất thần.
36
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong trở lại sân, đi tới tàng cây trong viện, đột nhiên cước bộ dừng lại, ẩn ẩn hình như có người tiếp cận tiểu viện với tốc độ cao!
Liễu Như Phong nhíu mày, giương mắt nhìn hướng tường viện.
37
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong lòng Liễu Như Phong run lên, công tử tựa hồ cực kỳ tức giận, hơn nữa, tức giận này là hướng về phía chính mình mà tới.
38
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Chỉ là. . . . . . Nam Cung Thiên Mạc hơi cau mày, nhìn nhìn nhục hành mềm nhuyễn ngủ say trong tay không hề có dấu hiệu thức tỉnh, nhẹ nhàng sờ.
39
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc trầm xuống, cười nhìn nhìn Liễu Như Phong, thắt lưng mãnh liệt trước sau đong đưa.
40
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc ôm Liễu Như Phong, phủ ở trên người y, thở dốc thật lâu sau, mới dần dần bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu, lại nhìn đến Liễu Như Phong chỉ đang tĩnh mắt, nhìn hắn, trong mắt một mảnh thanh minh.